Hắn bóp bầu vú nàng mấy cái, cảm thấy cảm xúc rất tốt.
Ninh Ngôn hơi ưỡn người lên, nàng đang quỳ gối giữa hai chân hắn, vừa ưỡn lên lập tức chạm vào dương vật hắn.
Thứ khổng lồ giữa hai chân hắn vẫn đang mềm mại, không hề biến hóa.
Ninh Ngôn kinh ngạc, hắn vốn không động tình.
Cho dù bóp vú nàng, mút sữa nàng, hắn đều không có chút dục vọng nào.
Đầu tiên, loại trừ bệnh liệt dương, nếu không nàng vĩnh viễn sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Như vậy, vấn đề không ở trên người hắn.
“Thiểu năng trí tuệ, tra điểm động lòng đi.” Cuối cùng, nàng cũng nhớ tới chuyện này.
“Hiện giờ điểm động lòng bằng 0.”
Khi nàng đang tự hỏi, sữa ở vú trái cũng bị mút sạch.
Lúc này, Hạc Nghệ mới phản ứng lại.
Hắn đột nhiên đẩy Ninh Ngôn ra, nhíu mày, khẽ mím môi, thể hiện rằng giờ phút này hắn không hề dễ chịu chút nào.
Không biết là buồn bực hay tức giận, Ninh Ngôn lập tức rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Hai người bắt đầu di chuyển, Hạc Nghệ im lặng không nói, cả người vô lực nhưng rất kiên định từ chối sự giúp đỡ của Ninh Ngôn, hắn cố gắng tự đi về phía trước.
Ninh Ngôn đi theo sau, trong đầu vang lên tiếng của Tiểu Thực.
“Chủ nhân, Tiểu Thực điều tra rõ rồi… Là nguyên nhân do hệ thống! Bởi vì thiết lập nhân vật và thân phận của chủ nhân quá thấp, cho nên hệ thống bồi thường bằng cách làm cho sữa của chủ nhân có mị lực câu dẫn lòng người, khiến người ta uống một lần thì sẽ nghiện không ngừng được.”
Ninh Ngôn: “...”
Nàng ngửa mặt lên trời cười lạnh.
“Chuyện này không gây hại cho Hạc Nghệ đúng không?” Nàng tưởng tượng cảnh Hạc Nghệ ôm nàng đòi uống sữa, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.
Tiểu Thực: “Không gây hại, ngược lại, sau khi uống sữa của chủ nhân, miệng vết thương của hắn sẽ khỏi nhanh hơn.”
Lúc này, Ninh Ngôn mới yên lòng, nếu hệ thống không đáng tin cậy, nàng cũng không có cách nào, dù sao Hạc Nghệ cũng đã uống nhiều như vậy…
Đi cả một buổi trưa, hai người mới tìm được một căn nhà tranh.
Nhà rất rách nát, nhìn đã biết là lâu không có người ở.
Có lẽ là do chiến tranh, cho nên chủ nhà đã chạy mất.
Ninh Ngôn đẩy cửa đi vào, bụi bặm bay mù mịt.
Nàng định xoay người báo cho Hạc Nghệ biết hành lang có bậc thang, nhưng hình như hắn đã sớm biết, hoàn toàn không bị vấp ngã.
Cả đoạn đường này hắn cũng không cần Ninh Ngôn đỡ, chính hắn cũng đi rất vững vàng.
Điều này làm cho Ninh Ngôn phải hỏi lại Tiểu Thực một lần nữa, xem hắn có mù thật không.
Sau khi Tiểu Thực trả lời chắc chắn, mặc dù Ninh Ngôn vẫn thấy hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến thân phận con trai của thần kia, nàng cũng có thể tiếp nhận chuyện này.