Hạc Nghệ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ninh Ngôn.
Đôi mắt của hắn quá đẹp, khi hắn dùng ánh mắt chân thành để nhìn chăm chú một người, không có ai nỡ lòng nào từ chối hắn.
Ninh Ngôn duỗi tay sờ cằm, híp mắt tự hỏi một lượt, sau đó nàng cũng hiểu chuyện mà Hạc Nghệ muốn làm.
Hẳn là hắn muốn đi tới kinh đô, đón Ngọc Loan công chúa về Lê quốc.
Cho nên, nàng ta thật sự quan trọng như vậy?
Quan trọng đến mức việc đầu tiên Hạc Nghệ làm khi tỉnh lại không phải là cứu vớt Lê quốc, mà là muốn một mình xông vào hoàng cung nước địch để cứu nàng ta?
Ninh Ngôn khẽ thở dài, trong lòng phản diện có “bạch nguyệt quang”, phải làm thế nào bây giờ?
Nhiệm vụ công lược bỗng khó khăn thêm một tầng, cũng may, nhiệm vụ đạt được 100% điểm động lòng này được đặt ở cuối cùng.
“Có thể, nhưng công tử à, bây giờ ngươi bị trọng thương, ta lại không xu dính túi, chúng ta đi kinh đô kiểu gì?”
Ninh Ngôn dè dặt dò hỏi hắn, giống như bản thân thật sự là một nô lệ không có chủ kiến, vì cứu được Hạc Nghệ, nên mọi chuyện đều phải suy tính cho hắn.
Hạc Nghệ cũng cảm nhận được sự tín nhiệm và ỷ lại quá mức của nàng.
Sau khi do dự một lát, hắn hỏi: “Ngươi… sao ngươi không hỏi thân phận của ta là gì?”
Ninh Ngôn lắc đầu, chợt nhớ ra hắn mù, bèn nói: “Ta chỉ là một nô lệ, vốn dĩ lúc chạy trốn đã không nghĩ tới việc có thể sống sót rồi, nào ngờ gặp được công tử, hiện giờ công tử còn muốn dẫn ta tới kinh đô, quả thực là chuyện ta nghĩ cũng không dám nghĩ, sao có thể nghỉ ngờ ngươi được?”
Nàng tỏ ra hồn nhiên ngây thơ, giả vờ tin tưởng 100% vào Hạc Nghệ.
Điều này khiến cho Hạc Nghệ hơi khó chịu.
Hắn nói dối, không chỉ lừa nàng, còn lợi dụng nàng.
Sự áy náy bỗng bao phủ lấy trái tim đầy thù hận của hắn.
Ninh Ngôn nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn thay đổi, lập tức hiểu ra cảm xúc của hắn.
“Tiểu Thực, Ngọc Loan công chúa kia rốt cuộc có quan hệ gì với hắn? Hắn thật sự thích nàng ta sao?”
Nhân lúc Hạc Nghệ ngẩn người, Ninh Ngôn thầm hỏi hệ thống.
Tiểu Thực quả thật hơi bế tắc.
Một lúc lâu sau, nó mới ậm ừ đáp: “Không thích… nhưng cũng có thể là thích… Thật xin lỗi, chủ nhân, chuyện này chạm tới vấn đề khó, hệ thống không có số liệu, hẳn là ngài biết, thế giới…”
Nó bắt đầu thoái thác, Ninh Ngôn nhanh chóng ngắt lời: “Được rồi, mau câm miệng!”
Nếu quyết định đi tới Đại Vinh quốc, vậy phải xử lý một phen.
Ninh Ngôn nhìn chằm chằm Hạc Nghệ: “Công tử, hiện giờ ngươi là đào binh, nếu bị người của quân doanh Đại Vinh phát hiện, e là không xong.”
Thật ra, nàng muốn nói là, nếu bị người Đại Vinh phát hiện ra hắn là con trai của thần thì Hạc Nghệ thảm rồi…
Nhưng Hạc Nghệ là người muốn diễn kịch trước, vậy thì Ninh Ngôn cứ diễn cùng hắn là được.