Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi

Chương 7: Người Cậu Ốm Yếu Của Tên Bất Tài Hư Hỏng

Trước Sau

break
 

Rồi cậu mau mắn che chỗ bị thương lại, bởi vì ngại mà mặt đỏ hết cả lên.

 

Dĩ nhiên, Vương thị không định nhìn mông cậu thật. Bà ta chỉ tỏ vẻ thế thôi, vậy nên ngoài miệng bà ta đã đồng ý.

 

“Con bị đánh bằng ván gỗ. Lẽ nào mẹ không lo! Chiêu Nhi đừng sợ! Mẹ đã mời đại phu giỏi nhất về mảng xương cốt rồi. Ngài ấy nhất định sẽ chữa khỏi cho con nhanh thôi.”

 

Thế rồi, bà ta ngoắc tay ra phía sau lưng. Tức thì, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao gầy vác hòm thuốc đi đến.

 

Người tới có khuôn mặt hiền lành, đôi mắt sáng người, quanh miệng có chòm râu dê. Nom rất có phong thái của một danh y.

 

Ông ta đi lên trước, hành lễ với Vương thị: “Bái kiến phu nhân.”

 

Vương thị vội vàng đứng lên, đi đến sau bình phong, nói: “Mã đại phu không cần khách sáo, mau khám cho con trai tôi đi.”

 

Tuy lúc ở hầu phủ Vệ Chiêu đã để đại phu khám một lần, nhưng vì không muốn Vương thị lo lắng nên cậu không ngại khám thêm lần nữa.

 

Mà Mã đại phu đã biết mưu kế của Vương thị rồi. Vì vậy, khi ông ta kiểm tra cho Vệ Chiêu xong xuôi, vẻ mặt hiện rõ vẻ ca này khó chữa.

 

“Chao ôi… bị thương không nhẹ. Sợ là phải dưỡng thương trên hai tháng mới khỏi nổi. Này lão phu kê ít thuốc thoa ngoài da, sau đó phải dưỡng thương thật tốt, nếu không vết thương sẽ lan xuống dưới.”

 

Nhưng Mã đại phu vẫn diễn đến mức giọng nói chan chứa đầy sự xúc động. Ông ta vốn tưởng rằng sẽ thấy được khuôn mặt hoảng sợ của Vệ Chiêu. Nào ngờ, ông chỉ thấy thằng nhóc ấy toát lên vẻ mơ hồ và hoài nghi nhìn ông ta. Cứ như thể ông ta là loại bịp bợm không bằng.

 

Điều này làm ông ta lo lắng vô cùng. Vậy là thế nào? Chẳng lẽ ông ta để lộ sơ hở? Không phải chứ!

 

Chính lúc này, lòng Vệ Chiêu tràn đầy nghi ngờ.

 

Vị đại phu ở hầu phủ đã nói cậu không đáng lo ngại. Thế tại sao Mã đại phu này lại một mực nói rằng vết thương của cậu quá nặng, yêu cầu dưỡng thương những mấy tháng?

 

Có khi nào người này là kẻ giả danh bịp bợm trên giang hồ. Ông ta nghĩ rằng, nhân dịp này sẽ lừa được tiền của phủ tướng quân?

 

Nhất định là thế rồi!

 

Chắc chắn là mẹ đã bị ông ta lừa!!

 

Ngay lúc cậu đang muốn vạch trần lời nói dối của ông ta, chợt cậu nghe thấy Tam Bảo nói:

 

“Đại phu! Thiếu gia nhà tôi bị thương nặng như thế sao? Vậy phải làm gì mới khỏe bây giờ?”

 

Dáng vẻ của Tam Bảo gấp gáp đến mức trán nhăn lại. Gã liên tiếp lôi kéo Mã đại phu, xin ông ta tận tâm tận lực chữa cho thiếu gia nhà gã.

 

Nhìn thế, tâm trí của nhóc mập đầy thắc mắc, không biết tên sai vặt nhà mình đang định làm gì.

 

Nhưng bây giờ cậu vô cùng mệt, miệng ngáp liên tục, không thèm hỏi nữa.

 

Mà Vệ Huyên thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu nên có tiến lên hỏi han vài câu. Nhưng lúc sau, cậu ta cũng rời đi cùng với đám người của Vương thị.

 

Còn Tam Bảo được Vệ Chiêu giữ lại, gã bôi thuốc mỡ lạnh lẽo lên miệng vết thương cho cậu. Lúc rém chăn cho thiếu gia nhà mình, gã mới nói:

 

“Thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt đi, tiểu nhân lui trước đây.”

 

Cậu gật đầu, nhắm mắt lại, ngủ rất nhanh.

 

Không biết bao lâu sau, cậu bị tiếng ồn đánh thức.

 

Có đại nha hoàn hô hào ở ngoài cửa tiến vào.

 

“Bên ngoài có chuyện gì à? Sao lại thế này?”

 

Bấy giờ, Thanh Lan mới hành lễ, thưa: “Bẩm thiếu gia, là Tam Bảo báo quan. bảo là trong phủ mời vị Mã đại phu kia lại là kẻ bịp bợm trên giang hồ, quan sai đang tới bắt người ạ.”

 

Nghe thấy vậy, Vệ Chiêu tỉnh ngủ hẳn. Cậu chống người dậy, vội vàng hỏi: “Người đó thật sự là kẻ lừa đảo?”

 

Gã biết vết thương của cậu không nghiêm trọng, chỉ mấy ngày là có thể xuống giường đi lại rồi. Nhưng gã lại cố tình nói theo lời của đại phu kia, cứ như thể chân của cậu sắp phải chặt đứt đến nơi.

 

Chỉ là, lần này Tam Bảo khá thông minh đấy chứ. Gã biết báo quan luôn! Nếu lúc đó cậu trực tiếp vạch trần, không chừng tên lừa bịp kia sẽ nhân cơ hội chạy trốn mất.

 

Dù sao đây vẫn là một chuyện tốt. Nếu không thì chẳng biết bao nhiêu người bệnh đã bị ông ta hại, ảnh hưởng đến tính mạng.

 

Khi mọi người vẫn còn đang nói chuyện, Tam Bảo đã đưa mấy vị quan sai và Mã đại phu đương bị trói gô tới viện Minh Triều.

 

Trước nay, phủ Kinh Triệu phá án không bao giờ nghe từ một phía. Huống chi, bên báo án lại là phủ Trấn Quốc tướng quân, họ càng không thể làm qua loa được.

 

Hiện giờ, Phủ Doãn đại nhân đang tìm ba đại phu khác tới khám bệnh cho Vệ Chiêu. Chỉ như vậy, họ mới có thể phán xem ông ta có phải là bọn lừa đảo trên giang hồ không.

 

Dĩ nhiên, có thể đích thân tham gia vụ án như thế này, Vệ Chiêu hết sức phối hợp.

 

Sau khi ba vị đại phu kiểm tra vết thương của cậu xong, bọn họ liếc nhau một cái. Rồi vị lớn tuổi nhất chắp tay nói với quan sai:

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc