Không chọc nổi, không chọc nổi, chuồn lẹ thôi!
Mẹ nó! Chưa từng thấy người phụ nữ nào bạo lực đến thế! Sức mạnh này đúng là quái vật, chỉ vỗ nhẹ một cái mà cái bàn đã nát vụn, đúng là quá đỉnh!
Tần Thân Hỗ quay lại chỗ ngồi, liên tục liếc trộm Cố Ly Ly bằng ánh mắt lén lút.
Cố Ly Ly cũng nhận ra có gì đó không ổn, liếc mắt lạnh lùng về phía Tần Thân Hỗ, rồi hỏi hệ thống: [Tên đó sao lại ở đây?]
Hệ thống: [Ký chủ, hôm qua Tần Thân Hỗ đột nhiên xin chuyển lớp, chuyển đúng vào lớp của ngươi, giờ là bạn cùng lớp rồi.]
Cố Ly Ly: “...” Là yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên nên theo đuổi đến tận lớp à? Chậc! Đúng là nghiệt duyên!
Hệ thống: “...” Sao tự dưng thấy ký chủ hơi ngốc vậy? Rõ ràng tên đó thích cô nên mới chuyển lớp, sao cô lại nghĩ là vì nữ chính? Chẳng lẽ Tần Thân Hỗ biểu hiện chưa đủ rõ ràng?
Lúc này, nam nữ chính cũng bước vào lớp.
Vương Tiểu Oánh vừa thấy Cố Ly Ly thì ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại bị sự chán ghét lấp đầy.
Nghĩ đến việc người đẹp trai như vậy lại là con gái, Vương Tiểu Oánh cảm thấy mình bị lừa, liền lơ đẹp Cố Ly Ly rồi về chỗ ngồi.
Giang Yến nhìn Cố Ly Ly cũng hơi nhíu mày, không nói gì, rồi về chỗ.
“Reng reng reng”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo Vương bước vào lớp đúng lúc thấy cái bàn trước mặt Cố Ly Ly đã vỡ vụn.
Thầy Vương: “...” Sao cảnh này lại khiến thầy thấy quen quen?
Còn người đang đứng ở chỗ của Tô Ly Ly là ai? Học sinh mới chuyển đến à? Sao lại đẹp trai hơn cả thầy?
Thầy Vương còn đang ngơ ngác thì cô chủ nhiệm bước vào lớp với nụ cười tươi như hoa cúc.
Cô chủ nhiệm hôm nay tâm trạng rất tốt, nói đúng hơn là mấy ngày nay đều vui vẻ, nên thấy thầy Vương đứng ngoài cửa cũng không nổi giận, chỉ bảo thầy vào lớp.
Vừa bước vào lớp, cô chủ nhiệm liền thấy Cố Ly Ly với kiểu tóc đầu đinh... à nhầm, tóc húi cua, cũng ngớ người một lúc.
Ai đây? Gần đây lớp có học sinh mới chuyển đến sao? Sao cô ấy không nhớ gì hết? Hay là gần đây vui quá, mất ngủ nên trí nhớ cũng bay theo?
Cố Ly Ly thấy cô chủ nhiệm cứ nhìn chằm chằm mình, khóe môi giật giật, mở miệng: “Cô ơi, bàn của em lại hỏng rồi.”
Nghe giọng quen thuộc, cô chủ nhiệm mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Cố Ly Ly: “Em là Tô Ly Ly?”
Cố Ly Ly gật đầu, không nói gì thêm.
Cô chủ nhiệm: “...” Sự thay đổi này... có hơi quá không? Chẳng lẽ sắp nghỉ lễ nên thả lỏng bản thân?
Nhìn cái bàn sập trước mặt Cố Ly Ly, cô chủ nhiệm giật giật khóe miệng. Cô ấy nhớ lần trước bàn của Ly Ly cũng sập, giờ lại nữa?
Chẳng lẽ chất lượng bàn có vấn đề? Nhưng sao bàn người khác không sập mà chỉ bàn của cô bi?
Hay là do để quá nhiều sách, bàn không chịu nổi nên gãy?
Hệ thống: “...” Cô bị cận à? Trên bàn không có lấy một quyển sách, vậy mà nói là do để sách nhiều quá?
Cô chủ nhiệm gật gù, cảm thấy suy luận của mình rất hợp lý, liền vui vẻ bảo người mang bàn mới đến cho Cố Ly Ly.
Dù sao đây cũng là học thần của trường, ưu ái một chút cũng không sao.
Các học sinh đều ngơ ngác: “...” Đây thật sự là cô chủ nhiệm hay đã bị tráo người rồi?