Thời gian trôi nhanh như chớp, thoắt cái đã đến trưa hôm sau.
Sau khi ăn trưa xong, Cố Ly Ly chuẩn bị đến trường thi môn cuối cùng.
Chú Vương lái xe đưa cô đến cổng trường, nhìn bóng dáng cô khuất dần rồi mới rời đi.
Cố Ly Ly ngậm một cây kẹo mút, một tay xách cặp, tay kia đút túi quần, thong thả bước vào trường.
Trùng hợp thay.
Vừa vào trường, cô đã chạm mặt nam chính Giang Yến.
Cố Ly Ly nở một nụ cười “thân thiện” hết mức: “Chào buổi sáng, Yến ca~”
Không hiểu sao, vừa thấy nụ cười của cô, Giang Yến theo bản năng muốn... chạy. Chân vô thức lùi lại một bước.
Nhận ra suy nghĩ kỳ quặc của mình, Giang Yến nhíu mày. Sợ cái gì chứ? Có gì đáng sợ đâu?
Hệ thống: “...” Phản ứng hoàn toàn bình thường. Dĩ nhiên là phải sợ rồi, anh bị cô ấy đâm hai lần rồi đấy, không sợ mới lạ.
Cố Ly Ly bước tới gần, ghé sát tai Giang Yến, khóe môi cong cong, thì thầm: “Sợ gì chứ? Tôi đâu có giết anh.”
Hệ thống: “...” Vậy trước đó là nó bị mù à?
Giang Yến nhíu mày, lại vô thức lùi thêm một bước, sau lưng như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Thấy phản ứng đó, Cố Ly Ly bật cười khẽ, xách cặp rời đi.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, Giang Yến càng nhíu mày.
Tại sao? Tại sao hôm nay gặp Tô Ly Ly lại khiến hắn thấy... sợ?
Vừa bước vào lớp.
Cố Ly Ly lại gặp một gương mặt quen, Tần Thân Hỗ.
Tần Thân Hỗ nhìn thấy cô, sững người, định nói gì đó nhưng rồi ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ kiêu ngạo, bước đi như không có chuyện gì.
Khóe môi Cố Ly Ly giật giật: Kiêu cái gì mà kiêu? Tin không tôi đập lệch đầu anh bây giờ?
Hệ thống: “...” Ký chủ này có độc thật. Sao cứ thích đánh người thế?
Cố Ly Ly đi đến chỗ ngồi, đặt cặp xuống, đột nhiên nói: [Ta không chỉ thích đánh người, ta còn thích đánh hệ thống nữa, muốn thử không?]
Hệ thống: “...” Má nó! Gì vậy trời? Sao ký chủ biết nó đang nghĩ gì?
Cố Ly Ly nhếch môi: [Đại lão thì cái gì cũng biết.]
Hệ thống: “...”
Cô ngồi xuống, cúi đầu chờ kỳ thi bắt đầu, vẻ mặt đầy chán nản.
Bỗng nhiên, một tấm thiệp mời xuất hiện trên bàn. Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên đầu: “Này! Cô... cô gái kia! Hôm nay là sinh nhật tôi, cô... cô có muốn đến không?”
Chưa kịp để Cố Ly Ly trả lời, Tần Thân Hỗ nghĩ lại, rồi nói tiếp: “Không được! Cô nhất định phải đến! Tôi không quan tâm! Nếu cô không đến, tôi sẽ cho người bắt cô tới!”
Cố Ly Ly nhìn cậu ta bằng ánh mắt kiểu “đồ ngốc”, mặt không cảm xúc: “Bắt tôi? Cậu chắc chứ?”
Tần Thân Hỗ nghẹn lời, đối diện ánh mắt của cô, cảm thấy sau gáy lạnh toát. Vội vàng ném lại thiệp mời, lắp bắp: “Dù sao tôi không quan tâm! Cô nhất định phải đến!” rồi chạy mất.
Má nó! Sợ cái gì chứ? Chỉ là một cô gái thôi mà! Sợ cái búa!