Tần Thân Hỗ: “...”
Nhìn bóng lưng Cố Ly Ly rời đi, Tần Thân Hỗ nghiến răng ken két vì tức.
Bên này, Cố Ly Ly rời khỏi trường, lái xe thẳng đến công ty.
Vừa đến Tập đoàn Tô thị, cô đã bị bảo vệ chặn lại.
Nhìn anh chàng bảo vệ trước mặt, khóe môi Cố Ly Ly giật giật.
Bảo vệ: “Xin lỗi cô, công ty chúng tôi có quy định, không cho người ngoài vào.”
Cố Ly Ly: “Anh chắc tôi là người ngoài?”
Bảo vệ: “Xin lỗi cô, công ty chúng tôi có quy định, không cho người ngoài vào.”
Cố Ly Ly: “...” Anh là máy phát lại à?
Bảo vệ: “Xin lỗi...”
Cố Ly Ly mặt đầy vạch đen, vội cắt ngang: “Dừng! Gọi Giang Mộc Toàn ra đây! Nói là Tô Ly Ly muốn gặp ông ta!”
Nghe vậy, bảo vệ thấy giọng này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Thấy khí chất Cố Ly Ly bất phàm, bảo vệ tưởng cô là họ hàng gì đó của Giang Mộc Toàn, do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy cô chờ một chút, tôi gọi phó tổng Giang ra.”
Cố Ly Ly không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: bảo vệ này không nhận ra nguyên chủ? Ai tin?
Một lúc sau, Giang Mộc Toàn bước ra từ trong công ty.
“Ly Ly à, sao con lại đến đây? Đây không phải nơi con nít nên tới, lát nữa chú gọi xe đưa con về.” Giang Mộc Toàn cười giả tạo, nói với vẻ thân thiết.
Xì! Ông ta thật sự coi nơi này là nhà mình rồi?
Khóe môi Cố Ly Ly cong lên một nụ cười giả trân, lạnh nhạt nói: “Sao thế? Tôi đến công ty nhà mình xem một chút cũng không được à? Phó tổng Giang quản nhiều quá, người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là Giang thị chứ không phải Tô thị.”
Ánh mắt Giang Mộc Toàn thoáng nheo lại, cười gượng: “Ha ha ha, Ly Ly nói gì thế?”
Cố Ly Ly đối diện ánh mắt dò xét của ông ta, mặt không cảm xúc: “Ba tôi đi công tác nửa tháng, công ty do tôi tiếp quản.”
Nghe vậy, Giang Mộc Toàn nhíu mày, giọng đầy vẻ “người lớn dạy dỗ trẻ con”: “Ly Ly, đừng nghịch nữa, đây là công ty, không phải chỗ chơi. Mấy đứa nhỏ như con không hiểu đâu, ba con cũng hồ đồ rồi. Lát nữa chú gọi điện khuyên ông ấy. Con cứ về chơi với Giang Yến đi, công ty có chú lo.”
Nực cười! Để con nhóc này chen chân vào lúc này, lỡ cô phát hiện gì đó thì kế hoạch của họ chẳng phải tiêu tan sao?
Đôi mắt đẹp của Cố Ly Ly nheo lại đầy nguy hiểm, khí thế đột ngột bùng lên như đế vương, giọng lạnh lẽo: “Công ty nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Từ khi nào đến lượt người ngoài chỉ tay năm ngón?”
Người ngoài - Giang Mộc Toàn · “...”
Ông ta còn định nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Cố Ly Ly.
Lông mày ông ta nhíu chặt thành hình chữ xuyên.
Thôi vậy, chỉ là một đứa con gái, vào công ty thì sao chứ? Cũng chẳng thay đổi được gì. Ngược lại, càng cấm cô, càng dễ khiến người khác nghi ngờ. Chi bằng thuận nước đẩy thuyền.
Nghĩ vậy.
Giang Mộc Toàn nở một nụ cười giả trân: “Ly Ly à, nếu con muốn vào công ty thì cứ vào. Lát nữa chú sắp xếp cho con một công việc nhẹ nhàng nhé.”
Cố Ly Ly mặt không cảm xúc: “Phó tổng Giang, tôi đến để tiếp quản công ty. Tôi đến để thực tập.”