Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác rồi!

Chương 1: Nữ phụ ác độc phản công rồi! (1)

Trước Sau

break

“Báo cáo! Không ổn rồi! Không ổn rồi! Ma tộc phát động đại chiến tam giới! Nhân giới sắp không trụ nổi nữa, Ma Quân đang dẫn quân đánh tới rồi!” Một tiểu tiên tướng hốt hoảng chạy vào điện nghị sự, lớn tiếng bẩm báo.
“Thiên Đế bệ hạ, Ma tộc còn định thả hung vật ở Nam Hải, phá vỡ phong ấn! Giờ phong ấn đã bắt đầu lỏng rồi!”
Cố Ly Ly lười biếng ngồi trên ngai vàng, vắt chân chữ ngũ, phía dưới đại điện là từng hàng từng hàng tiên thần đứng nghiêm.
Nàng nhả vỏ nho trong miệng ra, hờ hững hỏi: “Nam Hải phong ấn cái gì ấy nhỉ?”
Tiểu tiên tướng: “...”
Các tiên thần: “...” Thiên Đế nhà họ hình như càng ngày càng đãng trí rồi... Giờ tạo phản đổi người còn kịp không ta?
Một vị tiên thần bước ra, cung kính đáp: “Bẩm Thiên Đế, Nam Hải đã phong ấn một hung thú thời viễn cổ, Thao Thiết.”
“Khụ khụ khụ!!”
Nghe xong, Cố Ly Ly bị sặc nước miếng, bật dậy khỏi ngai vàng, không thể tin nổi: “Cái gì cơ?!”
Tiên thần kia tưởng nàng chưa nghe rõ, lại cúi người nhắc lại: “Bẩm Thiên Đế, là hung thú thời viễn cổ, Thao Thiết.”
Một số tiên thần thấy phản ứng của nàng, tưởng nàng sợ, thất vọng lắc đầu, thậm chí còn lộ vẻ khinh thường.
Nhưng ánh mắt Cố Ly Ly lại sáng rực lên: “Ghê đấy! Đánh có sướng tay không?”
Các tiên thần: “...” Tầm nhìn hẹp quá rồi...
Nói xong, Cố Ly Ly đứng dậy, chớp mắt đã biến mất khỏi điện nghị sự, để lại một đám tiên thần vẫn còn ngơ ngác.
Họ nhìn trân trân vào ngai vàng trống trơn, sạch sẽ đến mức không còn một cọng lông. Thiên Đế đâu rồi?
Chớp mắt, Cố Ly Ly đã xuất hiện ngoài Thiên Cung, vừa bước vài bước thì thấy một đám Ma tộc đen kịt đang lao tới.
Nàng bay lên, rút kiếm Thiên Ảo ra và bắt đầu chiến đấu.
Đúng lúc đánh hăng, từ hướng Nam Hải vang lên một tiếng gầm chấn động trời đất.
Ánh mắt Cố Ly Ly tối lại. Nam Hải gần Nhân giới nhất, nếu Thao Thiết thoát ra, Nhân giới chắc chắn là nơi đầu tiên bị hủy diệt!
Lửa giận bùng lên trong mắt cô.
Nhìn Ma Quân đang đánh hăng phía xa, Cố Ly Ly xách kiếm lao tới, ấn đầu hắn xuống và bắt đầu đánh hội đồng. Không cho hắn cơ hội phản kháng.
Nàng đánh quá ác, khiến cả tiên tướng lẫn Ma tộc đều dừng tay, ngơ ngác nhìn nàng đánh Ma Quân như đánh bao cát. Cảnh tượng quá ngầu, tác giả không dám viết tiếp.
Ma Quân bị đánh đến mặt mũi bê bết, sưng như đầu heo, chẳng còn chút vẻ đẹp trai nào. Cố Ly Ly đá hắn như đá rác, rồi cưỡi kiếm bay thẳng về phía Nam Hải.
Vừa đến nơi, nàng thấy một con hung thú khổng lồ mình dê mặt người, mắt dưới nách, răng hổ tay người, đầu to miệng rộng.
Thao Thiết vừa thoát nửa phong ấn đã bắt đầu tàn phá điên cuồng. Thứ gì nó thấy đều bị nhét vào miệng rồi nuốt chửng.
Cố Ly Ly: “...” Eo ơi, ghê quá!
Không muốn phí thời gian, nàng xách kiếm lao vào đánh luôn.
Nàng và Thao Thiết đánh nhau suốt ba ngày ba đêm, khiến đám tiên thần theo sau nhìn ngây người.
Trấn Hải tướng quân: “Thì ra bệ hạ đánh giỏi thế! Biết thế trưa rảnh rỗi rủ đánh nhau chơi rồi.”
Vân Hà tiên tử: “A a a! Thiên Đế bệ hạ ngầu quá! Không được rồi, ta cong mất!”
Lâm Ức chân quân: “Bệ hạ không phải chỉ biết ăn chơi và tán tiên nữ thôi sao? Sao lại thế này?!”
Các tiên thần khác: “...” Tán tiên nữ mà ông cũng dám nói ra, anh hùng đấy! Bái phục!
...
Đánh đến ngày thứ ba, Cố Ly Ly bắt đầu thấy phiền, một kiếm đâm thẳng vào mắt Thao Thiết.
“GÀO!!!”
Tiếng gầm giận dữ vang khắp tam giới.
Thao Thiết đột nhiên đứng im, cơ thể bắt đầu phình to với tốc độ mắt thường thấy được.
Cố Ly Ly thấy thế, buột miệng chửi: “Má nó! Chơi lớn thế?! Tự nổ luôn hả? Thua thì đừng đánh chứ!”
Nàng lập tức ra lệnh mọi người rút khỏi Nam Hải, một mình ở lại ngăn vụ nổ, nếu không tam giới sẽ bị kéo theo.
Các tiên thần lo lắng nhưng không dám trái lệnh, đành rút lui.
Khi mọi người đã ở khoảng cách an toàn, Cố Ly Ly hít sâu một hơi: “Má nó, ba trăm năm sau lão nương vẫn là nữ hán tử, chơi luôn!”
Nói rồi, nàng giải phóng toàn bộ linh hồn lực để ngăn vụ nổ của Thao Thiết.
“ẦM!” Một tiếng nổ vang trời, tam giới rung chuyển, sóng dư chấn trong suốt san bằng cả ngàn dặm núi non quanh Nam Hải.
Cuối cùng, thế giới chìm vào tĩnh lặng, tĩnh lặng như cái chết.
Hai giây sau, một giọng nói giận dữ vang lên từ đâu đó: “Má nó! Giết Ma Quân cho lão nương! Lão nương sẽ quay lại! Nếu lúc đó thấy Thiên Cung loạn, mấy ông già tự lo liệu đi!”
Dứt lời, thế giới lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau, có người bắt đầu khóc thút thít, rồi càng lúc càng nhiều người khóc...
Lúc này, vài vị lão quân tiên phong đạo cốt bước ra điều hành đại cục. Không ai dám nhắc đến hai chữ “Thiên Đế”, vì ai cũng biết, Thiên Đế bệ hạ đã hy sinh để cứu tam giới...
Cuối cùng, Ma Quân bị xử tử, ngay trước mặt toàn tam giới, phát sóng trực tiếp luôn.
Lúc này, trong một không gian hư vô.
Một nữ nhân mặc hồng y kiêu ngạo nằm trên ghế quý phi, vắt chân chữ ngũ, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn về phía tiểu tiên linh đang bay lơ lửng, hình dáng chỉ to bằng bàn tay, sau lưng còn có hai cánh nhỏ. Trong không khí vang lên hai câu lặp đi lặp lại:
[Đã liên kết thành công!]
[Hủy liên kết!]
[Đã liên kết thành công!]
[Hủy liên kết!]
...
Cuối cùng, sau một thời gian dài cũng đổi câu rồi.
[Cảnh báo! Hệ thống đã sập, vui lòng khởi động lại để liên kết.”
Hệ thống tức tiểu tiên linh: [...] Trời má! Nữ nhân này rốt cuộc là ai vậy? Sao lại khiến nó sập hệ thống luôn! Hu hu hu! Bắt nạt hệ thống quá rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc