Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 26: Thật giả thiên kim 21

Trước Sau

break

Vân Thiển hỏi: “Bệ Hạ từng nghe chuyện tráo xà đổi cột chưa?”
Hoàng Thượng nhướng mày: “Ồ?” Không biết ông ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt trầm xuống: “Nha đầu, làm sao ngươi biết chuyện đó?”
Vân Thiển đáp tỉnh bơ: “Ta trọng sinh mà.” Nói rồi nàng nhìn Hoàng Thượng bằng ánh mắt như thể “chẳng lẽ Bệ Hạ còn không nhận ra sao”.

Hoàng Thượng ho sặc sụa, bị nước bọt làm sặc, mặt đầy chấn động nhìn Vân Thiển: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Vân Thiển nói: “Bệ Hạ vừa hỏi ta biết thế nào đúng không. Kiếp trước ta bị phát hiện là con ruột phủ Thừa tướng. Đám người đó chẳng thèm hỏi ta có muốn hay không, cứ thế lôi ta về phủ. Đưa về rồi lại chê ta là con nhà quê thô kệch. Cuối cùng ta bị thiên kim giả kia đầu độc chết.” Nàng dừng lại, bỗng bật cười một tiếng, rồi thong thả nói tiếp: “Thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt kiểu đó.”

Hoàng Thượng nhíu mày, như nhớ ra gì, bèn hỏi: “Nếu ngươi nói mình trọng sinh, vậy y thuật của ngươi là sao? Chẳng lẽ trọng sinh một lần là cái gì cũng biết?”
Vân Thiển lại hỏi ngược: “Bệ Hạ nghĩ ta trọng sinh bằng cách nào?”
Hoàng Thượng đáp: “Ngươi nói đi.”
Vân Thiển nghiêm túc như thật, há miệng là bịa trơn tru: “Ta chết rồi thì hồn phách bị một lão thần tiên đi ngang nhìn trúng. Lão thấy ta là kỳ tài tu luyện nên thu làm đồ đệ. Nhưng thấy ta còn tâm kết, lão bèn đưa ta về đây để sống lại một đời.”

Hoàng Thượng tròn mắt: “Trên đời thật có thần tiên sao?”
Vân Thiển đáp: “Có chứ.”
Nàng chợt nhíu mày, nhìn thẳng Hoàng Thượng: “Bệ Hạ không định tu tiên đấy chứ?”
Hoàng Thượng giật mình: “Trẫm… trẫm không có.”
Vân Thiển gật: “Không có là tốt. Bệ Hạ cứ làm Hoàng Thượng cho đàng hoàng, công đức viên mãn rồi tự khắc được thăng thiên.”

Hoàng Thượng im lặng, nghe thì đúng mà lại cứ thấy sai sai.

Một lúc sau, Hoàng Thượng bình thản nhìn người trước mặt, trong mắt đã có chút phòng bị: “Giờ ngươi cũng là thần tiên rồi?”
Vân Thiển vẫn cười, nhưng ánh mắt nhìn ông ta như nhìn đại ngốc: “Bệ Hạ tưởng ta định cướp ngôi à?”
Hoàng Thượng cứng người, không đáp.

Vân Thiển nói thẳng: “Ta quay về để báo thù. Ta chẳng hứng thú gì với long ỷ của Bệ Hạ.” Nàng như chợt nhớ ra gì, lại nói tiếp: “Bệ Hạ làm Hoàng Thượng tốt, nhưng thần tử của Bệ Hạ chưa chắc là người tốt. Sau khi ta chết, hồn phách còn lảng vảng trong thế gian mấy năm. Bệ Hạ đoán ta thấy gì?”
Hoàng Thượng theo phản xạ hỏi: “Thấy gì?” Trong lòng ông ta đã có dự cảm chẳng lành.

Vân Thiển đáp: “Có kẻ cấu kết với địch quốc. Chuyện về sau, Bệ Hạ chắc đoán được.”

Mắt Hoàng Thượng tối lại, giọng lạnh như băng: “Là ai?”
Vân Thiển không nói, chỉ nhìn ông ta chằm chằm. Một lát sau nàng bỗng đổi giọng, cười như không: “Bệ Hạ đúng là đẹp thật. Con cái Bệ Hạ chắc cũng đẹp nhỉ.”

Hoàng Thượng im lặng, sắc mặt khó coi hẳn.

Hoàng Thượng nói: “Quận Chúa cứ ở lại kinh thành đi.”
Vân Thiển nhướng mày: “Bệ Hạ giám sát ta à?”
Khóe miệng Hoàng Thượng giật: “…” Ông ta nhìn nàng hồi lâu rồi phất tay: “Thôi. Ngươi muốn ở đâu thì ở.”

Vân Thiển cười: “Vậy ta đi đây. Bệ Hạ cứ từ từ bận.” Nói rồi nàng xoay người bước ra cửa ngự thư phòng. Đi đến ngưỡng cửa, nàng chợt dừng lại: “Không có việc gì thì để lão Cố châm Bệ Hạ hai mũi đi.”

Nàng đi rồi, Hoàng Thượng ngẩn một lát. Đợi ngự thư phòng chỉ còn lại mình ông ta, ông ta thở dài, xoa giữa mày rồi giơ tay ra hiệu.

Ngay sau đó, hai bóng đen quỳ xuống trước mặt.
Hoàng Thượng cau mày: “Đi tra.”

Hai người đáp: “Tuân lệnh.” Rồi biến mất.

Hoàng Thượng đứng dậy, giọng lạnh: “Tới hậu cung.”

Vân Thiển rời hoàng cung, về phủ Quận Chúa ở kinh thành.

Đêm xuống, đợi nha hoàn bà tử trong phủ ngủ hết, Vân Thiển khẽ động ý niệm. Ngay tức khắc, phủ Quận Chúa ở Lan Thành và phủ Quận Chúa ở kinh thành đổi chỗ cho nhau.

Nàng nhìn rừng đào bỗng xuất hiện trong hậu viện, hài lòng gật đầu. Không hiểu sao nàng cứ chấp niệm với rừng đào. Không phải vì thích, mà như vì có người nàng từng quen rất thích.

Là ai nhỉ.

Nàng nghĩ mãi không ra, đành xoa trán rồi về ngủ.

Sáng hôm sau, Vân Thiển còn đang ngủ đã nghe tiếng thét chói tai. Chẳng bao lâu sau, giọng 023 bực bội vang lên: “La cái gì mà la. Dám làm chủ nhân ta tỉnh giấc, ta ném hết ra ngoài.”

Tiếng thét lập tức tắt ngúm.

Ngoài sân trước, một đám nha hoàn bà tử nhìn phủ Quận Chúa bỗng đổi hẳn cảnh quan, ai nấy đều ngây người, còn tưởng mình bị bắt vào ổ yêu quái.

023 nhìn họ, chán không buồn nói. Nghĩ nghĩ, nó đe: “Hôm nay xảy ra chuyện gì, cấm hé nửa lời. Không thì tự chịu hậu quả.”

Đám người run rẩy gật đầu, quay đi liền đem chuyện này báo thẳng cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nghe xong: “?” Tò mò nổi lên, ông ta thay thường phục, mặc kệ Lý công công khuyên can, lén lút xuất cung. Lý công công bất lực, cũng vội thay đồ chạy theo.

Tiếng gõ cửa vang lên. Chẳng mấy chốc, cửa phủ Quận Chúa hé ra một khe. Một cái đầu thò ra, tiểu tư mở cửa dè dặt liếc ra ngoài. Thấy hai người đứng đó, hắn vội khách sáo hỏi: “Hai vị tìm ai?”
Hoàng Thượng ho khan hai tiếng.
Lý công công nói: “Chúng ta tới tìm Quận Chúa Lâm An.”

Tiểu tư nghĩ tới cảnh phủ hôm nay đổi khác, hơi do dự. Nhưng thấy người mặc huyền bào khí độ bất phàm, hắn vẫn nói: “Vâng, hai vị chờ một lát, để tiểu nhân vào bẩm.”

Một lúc sau, tiểu tư chạy ra mở hẳn cửa: “Mời hai vị khách quý vào.”

Hoàng Thượng gật đầu, phe phẩy quạt xếp, bước vào phủ. Vừa vào, ông ta đã sững lại, suýt tưởng mình bước nhầm vào tiên cảnh.

Tiểu tư thấy sắc mặt họ biến đổi, nuốt khan rồi nói gấp: “Mời hai vị đi theo tiểu nhân, Quận Chúa ở hậu viện.”

Trong hậu viện, Vân Thiển đang ủ rượu. Thấy Hoàng Thượng tới, nàng lập tức cảnh giác, nhét mấy vò rượu bên cạnh vào không gian rồi mới dừng tay: “Bệ Hạ tới làm gì?” Nàng thầm nghĩ tới cái vị Thiên Đế trên trời ngày trước hay tới giật rượu của nàng. Hoàng Thượng phàm trần này không lẽ cũng định tới cướp rượu. Không được, tuyệt đối không được. Đây là rượu nàng vất vả tự ủ.

Hoàng Thượng thấy ánh mắt phòng bị của nàng, khóe miệng giật giật.

Hoàng Thượng ho mấy tiếng, nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Chuyện này là sao?”
Vân Thiển thở phào: “Chỉ là chuyển phủ Quận Chúa trước kia qua đây thôi.”
Hoàng Thượng: “…”
Lý công công: “?”

Đúng lúc đó, một nha hoàn chạy vào: “Quận Chúa, Tô thừa tướng và Tô phu nhân tới. Tô Âm Âm cũng đi theo.”
Vân Thiển nhíu mày: “Bọn họ tới làm gì?”
Nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳ không rõ. Nhưng sắc mặt họ rất khó coi, e là tới kiếm chuyện.”
Vân Thiển hỏi: “Người đâu?”
Nha hoàn đáp: “Còn ở ngoài cổng. Tiểu tư giữ cửa chưa dám cho vào, đang chờ ý Quận Chúa.”

Vân Thiển nghĩ một lát, liếc Hoàng Thượng bên cạnh rồi nở nụ cười như có trò vui: “Đi, dẫn họ vào đây.” Nàng quay sang 023 dặn: “Tiểu Tam Tử, giấu hai người này trước đã.”

023 lập tức kéo Hoàng Thượng và Lý công công vào một tòa lầu các gần đó.

Hoàng Thượng và Lý công công: “…” Sao tự nhiên thấy mình như kẻ không thể lộ mặt vậy.

Chẳng mấy chốc, người đã được dẫn vào.

Không chỉ có Tô thừa tướng và Tô phu nhân, ngay cả Tô Âm Âm cũng theo tới.

Tô Âm Âm vừa vào đã nhìn phủ Quận Chúa như tiên cảnh, trong mắt thoáng qua ghen tị và ngưỡng mộ. Nàng ta thu lại cảm xúc, dịu giọng nói với Tô thừa tướng và Tô phu nhân: “Phụ thân, mẫu thân, nơi này đẹp quá. Nếu con được ở đây thì tốt biết mấy.”
Tô phu nhân cưng chiều đáp: “Âm Âm thích thì vài bữa nữa dọn qua ở.”
Tô thừa tướng hít thở không khí trong trẻo, cũng thấy muốn dọn tới. Sống ở nơi này, tâm tình cũng nhẹ hơn.

Họ mỗi người một ý, rồi được dẫn tới trước mặt Vân Thiển.

Tô thừa tướng nhìn nũ tử trước mặt giống hệt thê tử hồi trẻ thì thoáng ngây người. Hoàn hồn, ông ta cau mày hỏi: “Ngươi tên gì?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc