Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 23: Thật giả thiên kim 18

Trước Sau

break

Nhìn thiếu nữu ngẩng cằm cao, mắt lấp lánh vẻ đắc ý, Vân Thiển bỗng nở nụ cười rạng rỡ. Rồi ngay trong ánh mắt đắc ý của đối phương, nàng đóng sầm cửa phủ một cái rầm.

Tô Âm Âm suýt bị đập lệch cả mũi: “...”

Vân Thiển tưởng nữ chính như vậy sẽ tự rút lui, nhưng nàng không ngờ nữ chính còn nhiều trò lố hơn.

Hôm sau, Vân Thiển nghe ngoài cửa phủ có tiếng ồn ào.

Nàng thăm dò ý thức.

Liền thấy bên ngoài phủ Quận Chúa tụ đầy dân chúng, mà trước mặt đám người ấy có một bóng áo hồng đang quỳ.

Không phải nữ chính thì là ai.

Vân Thiển: “...?” Trong lòng nàng có một câu MMP không biết có nên nói không.

Đến tối, Vân Thiển đen mặt ném hệ thống ra ngoài: “Đánh một trận, rồi quăng đi xa.”

023: “...?”

Bị ném khỏi phủ, hệ thống nhìn Tô Âm Âm quỳ ngoài cổng khóc sướt mướt, cả hệ thống không ổn nữa.

Lúc này dân chúng ban ngày đã giải tán hết. Hệ thống nghiến răng bước tới trước nữ chính, giọng khó chịu: “Ngươi ngồi đây khóc tang à?”

Nữ chính bị gì vậy? Chủ nhân nó đã bỏ qua rồi, sao cứ nhất quyết lao lên.

Không sợ chủ nhân nó vác ống phóng ra sao.

Nghe vậy, Tô Âm Âm theo phản xạ ngẩng đầu. Thấy gương mặt tuấn mỹ, vành tai nàng ta lập tức đỏ lên.

Nàng ta yếu ớt nói: “Vị công tử này, người trong phủ là tỷ tỷ của ta. Đều tại ta không tốt, chọc tỷ ấy giận. Ta quỳ ở đây đến khi tỷ ấy chịu tha thứ mới thôi.”

023 hít sâu, lạnh mặt: “Cho ngươi ba giây, cút.”

Tô Âm Âm mặt cứng lại, đáng thương nhìn 023: “Công tử...”

Mẹ kiếp, đây chính là loại trà xanh trong truyền thuyết à.

023 rốt cuộc nhịn hết nổi, xắn tay lên đánh luôn.

Tô Âm Âm bị đánh nằm bẹp, cả người choáng váng, trợn mắt nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt: “Công tử.”

023 quát: “Cút.”

Nhìn con đường đêm trống trơn, Tô Âm Âm bỗng hoảng, nghiến răng nhìn phủ Quận Chúa rồi nhìn thiếu niên mặt mày khó coi. Nàng ta cắn răng đứng dậy trong nhục nhã, vội vã bỏ chạy.

Nhìn bóng nàng ta đi xa, 023 giơ nắm đấm lên hét lớn: “Ngươi còn tới diễn trò trà xanh, ta gặp lần nào đánh lần đó.”

Tô Âm Âm loạng choạng một cái, ôm nửa mặt sưng vù chạy biến.

Đến khi không còn thấy bóng nữ chính, 023 mới hoàn hồn. Cả hệ thống lại không ổn, nó nhìn chằm chằm bàn tay vừa đánh người, lẩm bẩm: “Ta vừa đánh nữ chính vị diện...”

Trời ơi, nó có tiền đồ rồi, nó đánh được nữ chính rồi.

Nó mơ cũng không dám nghĩ có một ngày mình lại đánh nhân vật chính. Hệ thống nào làm được chuyện đó? Nó chắc chắn là hệ thống đầu tiên trong lịch sử dám đấm nhân vật chính, nói ra cũng vẻ vang tổ tông.

023 nuốt nước bọt, chột dạ nhìn trái nhìn phải. Thấy chủ hệ thống không giáng xuống, nó mới thở phào, vội quay về phủ Quận Chúa.

...

Bên kia, Tô Âm Âm về xong liền đi tìm Tô phu nhân.

Nàng ta nức nở: “Mẫu thân...”

Tô phu nhân thấy nửa mặt Tô Âm Âm sưng to, đau lòng hỏi: “Âm Âm, con bị làm sao vậy?”

Tô Âm Âm vội nhào vào lòng Tô phu nhân, nước mắt rơi từng hạt: “Đều tại Âm Âm không tốt, chọc tỷ tỷ giận. Không sao đâu, chỉ cần tỷ tỷ nguôi giận, Âm Âm thế nào cũng được.”

Tô phu nhân nổi giận: “Cái gì? Nó dám đánh con? Phản rồi.”

Trong mắt Tô Âm Âm lóe lên gì đó, nàng ta vội nói: “Mẫu thân, không sao đâu. Tỷ tỷ giờ là Quận Chúa, kiêu ngạo chút cũng không sao.”

Tô phu nhân hừ lạnh: “Quận Chúa thì sao, Quận Chúa mà đòi so với Âm Âm nhà ta à. Là nó không biết điều, nó không về thì thôi, chỉ là một nha đầu nhà quê lớn lên ở thôn dã, làm Quận Chúa thì đã sao, gà rừng bay lên cành cũng vẫn là gà rừng.”

“Ngày mai chúng ta lên đường về kinh thành. Sau này nó biết mình bỏ lỡ cái gì, dù có quỳ xin về phủ Thừa tướng, chúng ta cũng không thèm. Lúc đó ta sẽ cho nó biết rốt cuộc nó đã mất cái gì.”

Tô phu nhân nói xong, hoàn toàn không để ý mặt Tô Âm Âm đã sầm xuống.

Một đêm qua nhanh. Hôm sau, 023 báo cho Vân Thiển tin Tô phu nhân và Tô Âm Âm đã lên đường về kinh thành.

023 hỏi: “Chủ nhân, ngài chẳng phải cần hoàn thành nhiệm vụ sao, sao không theo họ về kinh thành?” Không về kinh thành thì hoàn thành kiểu gì.

Vân Thiển bình thản nhấp một ngụm rượu: “Ta về làm gì, đi lại con đường của nguyên chủ rồi tiếp tục bị đầu độc chết à.”

Nói rồi nàng dừng một chút, lại ngửa cổ uống thêm một ngụm, giọng nhàn nhạt: “Yên tâm đi, họ sẽ quay lại tìm ta.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc