Xuyên Nhanh: Cuồng Ma Trừng Trị Tra Nam

Chương 185 - Quyển 15 - Chương 13

Trước Sau

break
Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

“Tiện phụ nhà ngươi, ngươi làm gì Tề Cẩn Du rồi? Người đâu, bắt lấy nàng ta, mau bắt lấy nàng ta!” Lý trí bị suy nghĩ lo lắng cho nhi tử che lấp, thái hậu vung vẩy tay áo điên cuồng gào thét.

Các triều thần bên dưới đã sớm quỳ hết xuống dưới bàn ăn, người nào người nấy thiếu điều rụt hẳn đầu vào cổ áo, tiện thể lấp luôn lỗ tai. Phản ứng của Thái hậu đúng là không đánh đã khai mà! Xem bộ dạng bi phẫn muốn chết của bà ta kìa, thật không ngờ thứ kia lại là của Cung Thân vương, hơn nữa Cung Thân vương còn có gian tình với Tuệ Di Quý phi?! Ô hô ai tai, không thể nghĩ sâu hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy thế sự quá mức hoang đường!

Đầu gối Triệu Bích Huyên mềm nhũn, ngã quỵ dưới chân đế vương, thân hình run như cầy sấy. Ả có lòng muốn giải thích, lại nhận ra cổ họng khô khốc lạ thường, không phun ra nổi lấy một chữ. Ả chỉ có thể lấy tay che mặt, hòng trốn tránh ánh mắt buốt lạnh của đế vương.

Trước khi vào cung, Tiền Phương Phỉ cũng đã tính sẵn đường lui. Mà cùng lắm là chết ngay trên điện thôi, sao phải xoắn? Ai rồi cũng sẽ chết đi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Cho dù thị chết, cũng đã có Cung Thân vương, Triệu Bích Huyên, Nhị Hoàng tử mở đường, cũng chẳng thiệt. Còn ông bô bà bô và hai người anh trai cũng bị giữ tại kinh thành, mỗi lần nhớ tới họ, thị chỉ muốn cười lạnh. Từ ngày mẫu thân không màng đến sự sống chết của thị mà vứt thị cho Tiền Thông, sự kỳ vọng với tình người, nỗi khao khát với tình thân trong thị đã biến mất hoàn toàn. Vốn ngỡ tìm được một tấm chồng tâm đầu ý hợp là mở ra một chân trời mới, kết quả lại phát hiện ra đây cũng chỉ là ngõ cụt.

Như vậy, thị không còn gì để lưu luyến, băn khoăn cả. Sợ Thịnh Đế giải tán quan lại, sau đó giam mình vào thiên lao bí mật xử quyết hòng che giấu chuyện tư, Tiền Phương Phỉ nói rất nhanh. Vừa nói, thị vừa mở túi, dốc hết chứng cứ mà ám vệ thu thập được ra ngoài.

“Hoàng thượng, có lẽ Người không biết, Tuệ Di Quý phi của Người và Tề Cẩn Du đã tự hẹn ước trọn đời với nhau từ năm mười một tuổi. Đây là tín vật đính ước Tuệ Di Quý phi tặng Tề Cẩn Du, ngoài ra còn kèm theo một bức thư tình nồng ý đượm.” – Thị lấy ra một mảnh ngọc bội và một phong thư, đoạn nói – “Sau khi Tuệ Di Quý phi vào cung, hai người này vẫn không cắt đứt liên hệ. Trong cung Thái hậu có một đường hầm dẫn thẳng đến lãnh cung, trước khi Tề Cẩn Du dọn ra khỏi cung, đêm nào y cũng dan díu với Tuệ Di Quý phi thông qua đường hầm này. Hai người chung chăn kề gối, uyên ương vui vầy, khoái hoạt biết nhường nào. Cho đến khi Tuệ Di Quý phi vô tình mang trong mình nghiệt chủng, hai người mới cuống lên. Sau vài đợt bàn bạc, bọn họ lại còn mưu toan để cho Người đổ vỏ!”

Thấy ánh mắt đế vương dần bùng lên lửa giận, Tiền Phương Phỉ cười như điên – “Đúng vậy, đúng như Người nghĩ, Nhị Hoàng tử không phải con của Người. Người và Tề Cẩn Du là thân huynh đệ, có lẽ không thể dùng máu để kiểm tra được. Nhưng tiểu nữ có giữ thư từ qua lại giữa hai người họ, trong đó có viết rõ họ tương tư nhau thế nào, triền miên với nhau thế nào, trộm long tráo phụng như thế nào. Và cả mẫu hậu của Người nữa, bà ta đã biết ngay từ đầu, nếu không sao có thể chỉ thương Nhị Hoàng tử, không thương Đại Hoàng tử? Bởi vì Nhị Hoàng tử là cháu ruột của bà ta chứ sao! Ha ha ha, hoang đường, quá là hoang đường, người đời nói không sai chút nào, chốn cung đình vàng ngọc lấp lánh mới là nơi chất chứa nhiều sự bẩn thỉu nhất. Em chồng gian dâm với chị dâu, mẹ chồng giúp đỡ yểm hộ, còn định để một nghiệt chủng tu hú chiếm tổ, mưu đoạt giang sơn Đại Tề, quả là một vở kịch luân lý hoang đường!”

Thị cười dữ tợn, kéo tung túi. Đủ loại vật chứng vương vãi khắp nơi, có những vật phẩm riêng như thư từ, túi gấm, khăn thêu, thậm chí có cả một chiếc yếm uyên ương đỏ tươi và một đôi tất. Không cần nhìn kỹ cũng có thể tưởng tượng ra Cung Thân vương và Tuệ Di Quý phi tình nồng ý đượm, kịch liệt khó ngừng đến nhường nào.

Tiền Phương Phỉ vẫn đương cười khanh khách, trong khi các triều thần thì đã co rúm lại, chỉ mong có thể vùi mình xuống nền gạch. Tận tai nghe thấy chuyện gièm pha dơ bẩn của hoàng thất, không biết Hoàng thượng sẽ xử trí họ thế nào? Chỉ có La Chấn bạo gan hơn chút, ngước mắt nhìn lên trên.

Thái hậu đã hoàn toàn phát điên, kêu gào gọi thị vệ đến bắt người, thậm chí còn đòi giết chết ngay tại chỗ. Tuệ Di Quý phi quỳ rạp dưới chân đế vương, mặt mày nhòe nhoẹt nước mắt, liên tục lắc đầu phủ nhận. Nét mặt đế vương vô cùng bình tĩnh, hắn thậm chí vắt chân nọ lên chân kia, đổi sang một dáng ngồi càng biếc nhác, đoạn đanh giọng – “Câm miệng.”

Tiền Phương Phỉ lập tức ngưng cười, đỏ mặt quỳ xuống. Nhưng ngay sau đó, thị nhận ra câu này không phải là nói với mình. Thị thấy Ngu Quốc công phất tay, đội thị vệ vẫn luôn đứng trước cửa đại điện như những cọc gỗ tức thì nối đuôi mà vào. Họ vơ đại một chiếc khăn, nhét vào miệng Thái hậu, sau đó bắt chéo tay bà ta ra sau rồi kéo ra ngoài. Không ai cảm thấy Hoàng thượng đối xử vậy với Thái hậu có gì không ổn. Ngẫm lại những chuyện mà Thái hậu và Cung Thân vương đã làm, cho dù Hoàng thượng xé xác họ ngay tại chỗ cũng là điều có thể thông cảm.

Tiền Phương Phỉ lập tức yên lòng. Thị vốn tưởng rằng vì danh dự của hoàng thất, Hoàng thượng sẽ giết chết thị không cần lý do. Nhưng từ hành động hiện giờ của hắn, dường như hắn cũng không có ý định này. Thế thì tốt, chỉ cần giữ được mạng, thị ắt sẽ có cách thoát thân, vì trong tay thị còn nắm một quân cờ then chốt cuối cùng. Quân cờ kia nhất định có thể đả động Hoàng thượng.

Đại điện tĩnh mịch đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tất cả mọi người đều đang chờ Thịnh Đế trút giận. Giá như hắn nổi trận lôi đình, kêu đánh kêu giết thì còn đỡ, nhưng đây hắn lại thờ ơ, ánh mắt đen kịt, như thể một người đứng xem. Sự bình tĩnh của hắn mới là điều khiến người ta sợ hãi, bất an nhất. Những triều thần tiến cử Nhị Hoàng tử làm Thái tử lúc trước đều sợ mất mật, mồ hôi lạnh đầm đìa. Văn Viễn Hầu và Phương thị thậm chí còn suýt ngất xỉu. Lý thị vốn còn cười trên nỗi đau của người khác nay cũng rối loạn, muốn ngẩng đầu ngó trộm vẻ mặt con trai, cuối cùng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể thầm thóa mạ ả tiện nhân Triệu Bích Huyên này mấy chục lần.

Chu Doãn Thịnh bưng chén rượu nhấp một ngụm, thấy Triệu Bích Huyên chuẩn bị bổ nhào tới chân mình xin tha, đang định đá ả đi thì Triệu Huyền vẫn luôn kè kè bên cạnh nãy giờ đã ra tay trước. Hắn giơ tay, cho ả một bạt tai. Triệu Bích Huyên bị tát bay ra ngoài, lăn lông lốc xuống bậc thang, rơi vào bậc thềm bên dưới, gương mặt lập tức sưng phù.

Trong từ điển của Triệu Huyền xưa nay chưa từng có bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc”.

Các đại thần vô thức rúc đầu xuống dưới bàn ăn, thầm nghĩ giờ Ngu Quốc công mới “vì nghĩa quên thân” e rằng hơi muộn. Bảo bối mà Hoàng thượng độc sủng ba năm thì ra lại là thứ dơ bẩn nhường vậy, chẳng những “biếu” cho hắn một nghiệt chủng, còn định mê hoặc hắn lập nghiệt chủng làm Thái tử, Hoàng thượng có thể nuốt trôi cơn tức này mới là lạ!

Chu Doãn Thịnh uống cạn chén rượu. Thấy vẻ mặt các đại thần đều như thể muốn biến mất ngay lập tức, ngay cả sử quan cũng ngừng Ghi chép thường nhật, run rẩy quỳ rạp xuống đất, không dám tự tiện ghi lại bê bối này, hắn không khỏi lắc đầu cười nhẹ.

“Cung Thân vương và Tuệ Di Quý phi dan díu với nhau là lỗi của trẫm ư?” – Hắn chậm rãi hỏi.

“Là hai người họ khuyết thiếu phẩm đức, vi phạm luân thường, không phải lỗi của Hoàng thượng.” – Trong điện không ai trả lời, chỉ có Triệu Huyền cúi đầu đứng tại chỗ, nhỏ giọng khuyên giải.

“Nếu đã vậy, việc gì trẫm phải hổ thẹn, che giấu cho bọn họ. Trẫm đi thẳng lưng, ngồi thẳng hướng, không sợ người đương thời đàm tiếu, càng không sợ đời sau bàn luận. Sử quan, ghi chép tiếp đi, đừng nói hàm hồ, cũng không được phóng đại.”

Sử quan nhận lệnh, quỳ dưới đất múa bút thành văn. Các triều thần nghe vậy, đều bội phục sự bình tĩnh, thong dong và trí tuệ của Hoàng thượng, cũng càng không lo cho an nguy tính mệnh mình. Nếu là An Thân vương, Cung Thân vương hay những Vương gia khác làm Hoàng đế, e rằng đã sớm giết chết Tiền Phương Phỉ và Triệu Bích Huyên, mọi người ở đây cũng khó thoát vận xui bị xử.

Hoàng thượng quả là anh minh!

Tiền Phương Phỉ nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông tuấn mỹ trên ghế ngự, tâm trạng yên ổn chưa từng có. Thịnh Đế quả nhiên hệt như lời đồn, vừa sát phạt quyết đoán, vừa độ lượng nhân từ. Tuy rằng vào cung với tâm thái liều chết, nhưng nếu có thể giữ được mạng, thị đương nhiên là mừng. Nay xem ra Thịnh Đế cũng không định đuổi tận giết tuyệt, bởi vì từ nãy đến giờ, thị đều không hề trông thấy sát khí trong mắt hắn.

Phát hiện Tiền Phương Phỉ đang trộm quan sát mình, Chu Doãn Thịnh mới điểm danh thị, trầm ngâm nói – “Cung Thân Vương phi, Cung Thân vương hiện đang ở đâu? Còn sống hay đã chết?”

Tiền Phương Phỉ cung kính dập đầu, đáp – “Khởi bẩm Hoàng thượng, Cung Thân vương vẫn ổn, hiện vẫn đang hôn mê trên giường. Tiểu nữ không có ý định giết y, chỉ là tước đi gốc rễ con cháu của y mà thôi.”

Auuu, tước mất gốc rễ con cháu mà còn chỉ là “mà thôi”? Thủ đoạn của Cung Thân Vương phi thật là ác liệt. Một người đàn ông mất đi của quý, sống còn dằn vặt hơn cả chết. Cho dù biết Cung Thân vương dan díu với Tuệ Di Quý phi thì cứ trộm bẩm với Hoàng thượng là được, việc gì phải ra tay nặng như vậy? Triều thần âm thầm cảm thán, nhưng có ai hiểu thấu nỗi khổ của Tiền Phương Phỉ.

Thị sẽ không phô bày miệng vết thương của mình cho người khác xem, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong. Thị ác ư? Nào ai biết Tề Cẩn Du ác hơn vô số lần, đợi ép khô giá trị lợi dụng của thị, e rằng y sẽ cho thị một bát thuốc độc, đưa thị về chầu trời. Y đã không coi thị như người, vậy thì từ nay về sau y cũng đừng hòng làm người!

Chu Doãn Thịnh đỡ trán, lần nữa cảm phục người phụ nữ hung mãnh này. Hắn khoát tay, nói – “Người đâu, giải Cung Thân Vương phi xuống. Trẫm sẽ đích thân thẩm vấn.” – Trước mắt bao nhiêu người, hắn không thể không xử trí thị. Nhưng kiếp này, hắn có thể cho thị một đường lui tốt hơn.

Vài thị vệ định giữ lấy Tiền Phương Phỉ, lại thấy thị dập đầu ba cái rồi tự động đứng dậy, cười đầy hào sảng – “Không cần áp giải, ta tự đi được.” – Đoạn nghênh ngang đi ra ngoài.

Chu Doãn Thịnh lại sai người mang Triệu Bích Huyên đi, sau đó giải tán triều thần, từ đầu đến cuối không một lời cảnh cáo. Các triều thần vô cùng thán phục, sau khi về tự động giữ kín chuyện này, chỉ cố tình xa lánh phủ Văn Viễn Hầu và Ngu Quốc công. Nhà họ Triệu từng hiển hách một thời nhờ vinh sủng của Tuệ Di Quý phi lần này e rằng sẽ bị xét nhà diệt tộc. Lão Văn Viễn Hầu và Phương thị chân mềm nhũn, đi không đặng, bị thị vệ ném ra khỏi điện Thái Hoà. Triệu Huyền cũng kệ xác hai người xụi lơ dưới cầu thang, đỡ lấy Lý thị cũng chân tay nhũn nhão chậm rãi rời đi.



“Xong đời xong đời! Nhà ta xong đời rồi! Tước vị này của con rõ ràng là dùng mồ hôi xương máu đổi lấy, không ngờ lại bị chôn vùi trong tay con tiện nhân Triệu Bích Huyên kia. Nó được sủng ái thế, sao cứ phải dây lấy Cung Thân vương làm gì, nó còn có não hay không! Dâm phụ, không biết liêm sỉ, chẳng khác nào con mẹ đẻ ra nó!” – Lý thị khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa chửi. Nếu Triệu Bích Huyên ở đây, e rằng thị sẽ nhào lên xé xác đối phương.

“Mẫu thân đừng lo, việc này chắc chắn sẽ không liên luỵ đến phủ Ngu Quốc công. Người đi về trước đi, con có việc cần làm.” -Triệu Huyền qua quýt an ủi một câu rồi vội vàng cưỡi ngựa đi trước.

——————–

Trong cung Phượng Nghi, Triệu Bích Huyên bị hai nội thị bắt chéo tay ra sau, đè nghiến xuống đất, miệng nhét một chiếc khăn.

Chu Doãn Thịnh đang từ từ lật xem từng bức thư Tiền Phương Phỉ nộp lên. Hai người kết bạn từ năm sáu, bảy tuổi; mười một, mười hai tuổi, tình cảm bắt đầu đâm chồi. Mấy năm đầu, thư từ vẫn còn rất đàng hoàng, ngọt ngào ấm áp. Nhưng càng về sau, câu từ trong thư ngày càng lộ liễu, đặc biệt là năm hai người yêu đương vụng trộm trong lãnh cung, mỗi bức thư đều như toả ra mùi nam nữ giao hoan. Thậm chí, những món đồ riêng tư khiến người ta mơ màng như yếm, vớ… mà Triệu Bích Huyên đưa tặng e rằng cũng được Tề Cẩn Du giấu trong lòng, hàng đêm lấy ra hít hà.

Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Chu Doãn Thịnh lắc đầu cười nhạo, dùng bút lông hất toàn bộ vật chứng trên bàn xuống, sau đó ném tập thư dày cộm xuống bên chân Triệu Bích Huyên, đoạn trầm giọng ra lệnh – “Thả thị ra.”

Hai nội thị vâng lệnh, lui ra phía sau vài bước.

Triệu Bích Huyên lấy chiếc khăn trong miệng ra, vừa khóc vừa nói – “Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, xin Người hãy cho thần thiếp một cơ hội nữa, thần thiếp nhất định sẽ quên Cung Thân vương, chuyên tâm hầu hạ Người!”

Chu Doãn Thịnh phì cười, lắc đầu thở dài – “Triệu Bích Huyên, nói thật cho ngươi hay, chuyện giữa ngươi và Tề Cẩn Du, trẫm đã biết từ lâu rồi. Mỗi lần trông thấy ngươi, ngươi đoán xem trẫm có cảm giác gì?”

Triệu Bích Huyên trợn tròn mắt. Đến giờ phút này, thị mới hiểu vì sao Thịnh Đế lại bỗng nhiên lạnh nhạt với ả và Nhị Hoàng tử. Thì ra hắn đã biết hết, chỉ là giương cung mà chưa bắn mà thôi. Ả không muốn nghe những lời sau đó nữa, bởi vì chắc chắn sẽ rất cay nghiệt. Khi ả cho rằng mình có thể bắt đầu lại từ đầu với người này, hắn lại đã chán ả từ lâu, thậm chí sắp đặt nên hết thảy ngày hôm nay. Hắn huỷ hoại Tề Cẩn Du, đồng thời cũng khiến ả thân bại danh liệt.

Triệu Bích Huyên ngộ ra mọi chuyện, vừa lắc đầu vừa lê người ra sau.

Chu Doãn Thịnh sải bước rời khỏi cung Phượng Nghi, lạnh lùng nói – “Triệu Bích Huyên, mỗi lần trông thấy ngươi, trẫm lại thấy buồn nôn. Nếu ngươi thích Tề Cẩn Du thế, trẫm sẽ tác thành cho các ngươi.”

Hôm sau, Tuệ Di Quý phi và Thái hậu cùng ngã bệnh. Thái hậu may mắn giữ được tính mạng, nhưng thân dưới bị liệt hoàn toàn. Tuệ Di Quý phi phước mỏng, một ngày sau qua đời, sau khi mất không được ban thuỵ hiệu (*), không được tế lễ, chỉ có một manh chiếu bọc thây rồi chôn ngoài ngoại thành, ngay cả một tấm bia mộ tử tế cũng không có. Cung Thân vương phạm thượng, làm rối loạn kỷ cương, bị thu hồi tước vị, biếm làm thứ dân. Bởi vì chỗ ấy không được chữa trị đúng lúc, hơi mưng mủ, có lẽ sẽ phải nằm trên giường rất lâu. Triệu Huyền tự mình đến phủ Cung Thân vương ban thánh chỉ thu hồi tước vị, sai người đỡ Tề Cẩn Du còn đang bán sống bán chết đến một ngôi nhà lụp xụp cuối con ngõ nhỏ. Cùng vào ở còn có một nữ nô mà Thịnh Đế ban tặng.

(*) Thuỵ hiệu, còn gọi là hiệu bụt hoặc tên kèm theo ngôn ngữ Việt Nam, là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Hàn Quốc.

Nữ nô kia khoác áo khoác liền mũ, không trông thấy diện mạo, trong lòng dường như còn ôm một đứa trẻ đang gào khóc. Triệu Huyền vừa đi, trong ngôi nhà liền vang lên tiếng đập phá đồ đạc cùng tiếng nỉ non không dứt của phụ nữ và trẻ nhỏ.

Thấy Hoàng thượng lặng lẽ xử yên việc này, không hề lạm sát kẻ vô tội, cũng không giận cá chém thớt, các triều thần càng cảm thấy Hoàng thượng nhân từ.

Người người đều biết, vì chuyện tước vị, Ngu Quốc công đã sớm vạch rõ giới hạn với Tuệ Di Quý phi. Khi Thái hậu câu kết với triều thần, đề nghị lập Nhị Hoàng tử làm Thái tử, Ngu Quốc công vốn chưa bao giờ lên tiếng trên triều còn từng phản đối kịch liệt, chỉ rõ Nhị Hoàng tử không phải trưởng, cũng không phải đích, không xứng với vị trí này. Cũng bởi vậy, chuyện của Tuệ Di Quý phi không hề liên luỵ đến phủ Ngu Quốc công. Chỉ có Văn Viễn Hầu, xuống lỗ đến nơi còn không giữ được khí tiết tuổi già, bị Hoàng thượng gán đại một tội danh rồi thu hồi tước vị, ngay cả gia sản cũng bị tịch biên bằng sạch.

Ngày niêm phong phủ, lão Văn Viễn Hầu không màng thể diện, đuổi đánh Phương thị gần chết. Nếu không phải thị dạy ra một đứa con gái vô liêm sỉ như vậy, sao lão có thể có ngày hôm nay? Đánh xong, lão chợt nhớ tới Lý thị từng bị mình đuổi ra khỏi nhà, muối mặt chạy đến xin giúp đỡ. Băn khoăn đến thanh danh và thể diện, Lý thị bèn cho lão vào. Đến tối Triệu Huyền về, lão lại bị đuổi thẳng ra ngoài không nể nang gì. Hắn thậm chí tuyên bố nếu lão còn dám bén mảng tới, hắn sẽ trực tiếp sai người đánh gãy chân lão.

Lão Văn Viễn Hầu vốn định lấy đạo hiếu ra khè Triệu Huyền, lại bị hắn chặn họng – “Nếu cảm thấy ta bất hiếu thì đi mà kiện lên nha môn, xem xem Thánh thượng phán quyết ra sao.”

Lão Văn Viễn Hầu nào còn mặt mũi đòi công bằng trước mặt Thịnh Đế? Dẫu chỉ là bắt gặp người quen trên phố, lão cũng phải nép vào chân tường, chỉ muốn hoá thành sợi khói tan biến hẳn. Lão vuốt mặt, khập khiễng rời khỏi. Nghĩ đến đích tử quyền thế ngập trời, lại nhớ tới thứ nữ thân bại danh liệt, lão hối hận khôn xiết.

Khi Tề Cẩn Du tỉnh dậy trong cơn đau nhức, phủ Cung Thân vương đã bị Kinh Kỳ vệ bao vây. Thấy nửa người dưới đầm đìa máu của mình, y tức thì phát điên, vừa đập mép giường vừa gào thét khản giọng. Giờ đây, y đã người không ra người, quỷ không ra quỷ, chi bằng chết quách cho xong. Y nhiều lần đâm đầu vào lưỡi đao của thị vệ, nhưng đều bị tránh đi.

Không chết được, Tề Cẩn Du bắt đầu tự hại. Chẳng bao lâu sau, gặp lại Triệu Bích Huyên do Thịnh Đế đưa đến, y lại cảm thấy mình có ngày hôm nay tất cả là lỗi của tiện nhân này. Nếu không phải ả quyến rũ mình, mình vẫn sẽ là Cung Thân vương dưới một người trên vạn người, sao có thể ra nông nỗi này. Vì thế, y bắt đầu tìm đủ mọi cách hành hạ Triệu Bích Huyên.

Cứ thế vài tháng trôi qua, bọn họ dần dần nghèo rớt mồng tơi. Nhằm kiếm vài đồng bạc sống qua ngày, cũng nhằm chữa vết thương mưng mủ, Tề Cẩn Du dẫn mấy tên côn đồ cắc ké thường lảng vảng quanh đó về nhà, tiền trao cháo múc rồi bế con ra ngoài phơi nắng. Tiếng khóc tuyệt vọng cùng tiếng thét chói tai của Triệu Bích Huyên phía sau cũng không thể khiến y quay đầu mảy may.

Cùng lúc đó, Tiền Phương Phỉ bị giam giữ trong thiên lao cũng đã qua đời. Một quả phụ họ Tiền mang theo rất nhiều hộ vệ vạm vỡ và gia tài bạc triệu đến định cư ở vùng biên ải Tây Bắc. Nhờ có Tây Bắc Vương quan tâm giúp đỡ, không quá vài năm, thị đã trở thành thương nhân buôn lông thú nổi tiếng nhất Đại Tề. Sau một thời gian tìm kiếm dược liệu điều trị, thị tái giá với một thống lĩnh địa phương, sinh hạ một bé trai bụ bẫm, cuộc sống đầy ắp niềm vui.

Một bê bối vốn có thể làm rung chuyển triều đình được giải quyết êm xuôi trong sự ung dung, bình tĩnh của Thịnh Đế. Tuy rằng Thịnh Đế không cấm ngôn, nhưng mọi người đều nhất trí quên đi chuyện hôm đó. Một năm trời yên biển lặng trôi qua, có triều thần chợt nhận ra Hoàng thượng chẳng có mấy mụn con, hậu cung tịch mịch, bèn vội vàng dâng sớ đề nghị hắn tuyển mộ tú nữ.

Người nọ vừa nói xong, Chu Doãn Thịnh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm của Triệu Huyền. Hắn ra vẻ trầm ngâm, đoạn ủ rũ nói – “Việc này để sau hẵng bàn. Bãi triều.”

Nhìn theo bóng lưng gầy yếu, như chất chứa muôn vàn sầu thương của Hoàng thượng, các triều thần đều thấy đau lòng vì hắn. Bình thường Hoàng thượng tỏ ra bình tĩnh thế thôi, nhưng nội tâm Người chắc chắn chẳng dễ chịu gì. Dù sao đó cũng là người Hoàng thượng yêu quý, trân trọng suốt ba năm trời. Lý đại nhân đúng là vô ý, cái hay chẳng nói, toàn nói cái dở. Cho dù Hoàng thượng thực sự ít con, hậu cung tịch mịch thật thì cũng phải chờ đến khi Hoàng thượng dịu dịu bớt rồi hãy nói chứ!

Lý đại nhân cũng biết mình nói sai, đoạn nép bờ tường đi ra ngoài. Trên đường, ông vô tình đụng phải Ngu Quốc công, bị ánh mắt lạnh băng của hắn xẻo cho một nhát.

“Lý đại nhân đi đường cẩn thận, chú ý kẻo ngã.” – Triệu Huyền ngoài cười nhưng trong không cười.

Lý đại nhân rối rít xin lỗi, đoạn ra cửa cung, nhanh chóng cưỡi ngựa đi. Đến cổng nhà mình, ngựa của ông bỗng nhiên nổi cơn, hất văng ông xuống, còn giẫm gãy xương đùi phải của ông, không nằm liệt giường dăm ba tháng không được.

Triệu Huyền vội vã về nhà, triệu thuộc hạ tới.

“Chuyện này ổn thoả cả chứ?”

“Ổn hết ạ, thương cân động cốt một trăm ngày, ít nhất trong vòng ba tháng, ông ta sẽ không vào triều.”



“Ừ, ngươi gửi lời qua biên thuỳ, bảo họ gây chút chuyện, ta muốn về Tây Bắc.”

“Tướng quân, ngài rốt cuộc muốn về! Thuộc hạ đi thu xếp ngay ạ!” – Mấy thuộc hạ hết sức vui mừng, bàn bạc qua một chút rồi lục tục rời đi.

Nửa tháng sau, triều đình bỗng nhiên nhận được chiến báo, nói tộc Man ở Tây Bắc có điều bất thường, có vẻ đang muốn tụ tập đại quân đánh chiếm lần nữa. Thân là chủ soái, Triệu Huyền lập tức quỳ xuống chờ lệnh.

Chu Doãn Thịnh nhìn ra Triệu Huyền nóng lòng rời khỏi kinh thành, có lẽ là bị chuyện tuyển tú lần trước kích thích. Hắn muốn đi, Chu Doãn Thịnh cũng không cố giữ lại làm gì, vì hắn biết người này không thể rời xa mình, sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Nhận lấy tấu chương, hắn nâng bút phê một chữ “chuẩn” đỏ tươi, không hề có ý níu giữ. Triệu Huyền quỳ xuống tạ ơn, đôi mắt lại toát ánh sắc lạnh.

Chu Doãn Thịnh tự mình tiễn đại quân ra đến trạm Thập Lý ngoài cổng thành. Thấy đội ngũ trùng trùng khuất bóng cuối quan đạo (*) trong màn bụi ngợp trời, mũi hắn hơi cay cay, đột nhiên cảm thấy hơi trống rỗng, buồn rầu. Về sau nghĩ lại, hắn mới thấy mình lúc này còn non và xanh lắm, tên súc vật Triệu Huyền kia sao có thể làm ra một hành động hèn nhát, thiếu quyết đoán như “một mình bỏ đi xa xứ”. Hắn là lệnh tự huỷ; huỷ diệt, phá hoại, cướp đoạt là thiên tính của hắn, cho dù luân hồi thêm vô vàn lần nữa, thay đổi vô vàn thân phận khác biệt, thiên tính của hắn cũng sẽ không suy giảm.

(*) đường do triều đình xây.

Vì vậy, đêm hôm đó, sau khi chìm vào giấc ngủ, Chu Doãn Thịnh bị vài ám vệ khiêng ra khỏi cung, đưa lên xe ngựa Triệu Huyền mà không ai hay biết. Để tránh cho người thương chịu khổ vì đường xá xóc nảy, Triệu Huyền phá lệ sai người chuẩn bị một chiếc xe ngựa xa hoa, trải chăn ga gối đệm thật dày. Ôm người thương vào lòng, Triệu Huyền hết âu yếm rồi lại hôn hít suốt đêm, mãi mới chìm vào giấc ngủ.

Chu Doãn Thịnh cảm thấy lồng ngực nặng trĩu như bị một tảng đá lớn đè lên, tay chân mềm nhũn, toàn thân không còn sức lực, rõ ràng đã tỉnh lại không thể nào mở mắt ra nổi. Hắn liếm môi, gắng gượng mở miệng kêu – “Nước, trẫm muốn uống nước.”

“Nước đây, uống từ từ.”

Ngay lập tức, hắn chìm vào một vòng tay vừa ấm áp vừa quen thuộc, bên tai là giọng nói khàn khàn thường thấy của Triệu Huyền khi giả thành kẻ áo đen. Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, ép mình tỉnh táo lại, bụng mắng: Đm, lại bị bắt cóc!

“Ngươi định đưa trẫm đi đâu?” – Hắn tránh khỏi chén nước, chất vấn từng câu từng chữ.

“Ta là người đàn ông của ngươi, đương nhiên là ta đi đâu thì ngươi đi đấy, hỏi nhiều thế làm gì.” – Triệu Huyền cười khẽ, nắm lấy hàm dưới của hắn, đổ thẳng chén nước vào, đoạn cúi đầu lấp kín môi hắn. Thấy hơi thở của người thương càng ngày càng nặng nhọc, khuôn mặt cũng đỏ bừng như sắp ngạt thở, hắn mới lưu luyến buông ra.

“Ngươi có biết trẫm là hoàng đế Đại Tề hay không? Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải đất của Thiên tử; trên mảnh đất này, dân nào mà không phải dân của Thiên tử. Ngươi bắt cóc trẫm, ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu?” – Chu Doãn Thịnh không ngờ người yêu có thể điên tới độ không màng hậu quả như vậy.

Triệu Huyền cười khanh khách, vuốt ve đôi mắt muốn mở lại không tài nào mở nổi của hắn, vừa đặt nụ hôn lên hàng mi dày của hắn vừa thì thầm – “Hoàng đế Đại Tề giờ vẫn đang ở trong cung, ngươi không cần nhọc lòng.”

“Ngươi muốn trộm long tráo phụng?” – Giọng điệu Chu Doãn Thịnh đột nhiên trở nên bén nhọn.

“Không, ta sẽ không để một kẻ giả mạo chiếm vị trí của ngươi. Chẳng mấy ngày nữa, hoàng đế sẽ băng hà, Đại Hoàng tử chính là hoàng đế kế nhậm.” – Còn lô lốc những rung chuyển triều cục sau khi Đại Hoàng tử đăng cơ, Triệu Huyền không quan tâm.

Đại Hoàng tử năm nay mới năm tuổi, sao gánh vác đặng giang sơn Đại Tề? Cho dù mình muốn thoái vị, cũng phải chờ đến khi Đại Hoàng tử đủ mười bốn tuổi mới được, nếu không triều cục rung chuyển, bách tính cũng sẽ khổ theo. Chu Doãn Thịnh chỉ muốn lập tức treo ngược Triệu Huyền lên, lấy roi da quật cho một trận. Hắn vận hết sức bình sinh mà quát – “Triệu Huyền, mẹ nhà ngươi mau đưa ta về!”

Triệu Huyền ngẩn ngơ, tận nửa phút sau hồn mới về với xác. Hắn hỏi với vẻ không dám tin tưởng – “Ngươi biết ta là ai?” – Giọng nói lập tức bình thường trở lại.

“Ta đương nhiên biết! Ngay từ lần đầu kéo ngươi lên giường, ngươi thực sự cho rằng ta nhận lầm người chắc? Không tự nhìn lại xem cái mặt giặc của ngươi có chỗ nào giống Triệu Bích Huyên hả? Ngay từ đầu, người ta muốn thân cận chính là ngươi, mùi hương trên người ngươi ta chỉ ngửi một lần đã ghi tạc trong lòng, nếu không ngươi nghĩ ta có thể dung túng cho ngươi làm càn vậy mãi chắc? Mẹ kiếp đấy là bởi vì trong lòng ta có ngươi. Không cần bắt cóc ta, cũng không cần chuốc thuốc, chỉ cần ngươi nói trong lòng ngươi cũng có ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện ở bên ngươi.”

Triệu Huyền lặng thinh hồi lâu. Chu Doãn Thịnh đợi gần ba mươi phút mới cảm nhận được một chén nước mang vị thuốc được đưa đến bên miệng. Hắn vội vàng uống cạn, đoạn dần cảm thấy cơ thể có tri giác, đôi mắt cũng có thể gượng mở.

Mặt Triệu Huyền cứng ngắc, đôi mắt giăng đầy tơ máu, trông vô cùng đáng sợ.

“Ngươi nói ngươi vẫn luôn biết là ta?” – Hắn trầm giọng truy vấn.

“Ờ.” – Chu Doãn Thịnh lười biếng đáp.

“Ngươi nói trong lòng ngươi có ta?”

“Ờ.”

“Ngươi nói ngươi cam tâm tình nguyện ở bên ta?”

“Ngươi vừa nãy điếc hả? Hay là nghe không hiểu tiếng người?” – Chu Doãn Thịnh nhướn mày, vẻ mặt ngạo mạn.

Triệu Huyền thế mới tìm về được chút cảm giác chân thật, đè hắn xuống đệm gặm cắn điên cuồng. Bao nhiêu cảm xúc mâu thuẫn như mừng rỡ, kích động, lo lắng, bất an đan xen trên gương mặt hắn. Hắn nắm lấy hàm dưới đế vương, bắt người nọ đối diện với mình, nói từng câu từng chữ – “Được, ta đưa ngươi về.”

Có lẽ đây chỉ là lời nói dối của người thương hòng dụ hắn về kinh; có lẽ khi hắn bước vào cửa cung, chờ đón hắn chính là vạn tiễn xuyên tâm; nhưng vì một câu “cam tâm tình nguyện” của người trong lòng, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ, hắn cũng sẵn sàng đánh cuộc.

“Ngoan.” – Chu Doãn Thịnh cười tít mắt, vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười nói – “Tạm gác chuyện trở về sang một bên, giờ ta có sức, hãy để ta sướng một lần ra trò, thế nào?”

Tâm trạng âu lo của Triệu Huyền tức thì lắng xuống. Hắn ôm chặt lấy người trước mặt, cười vang. Hắn biết mình đã cược thắng. Nếu không phải thật lòng, đường đường hoàng đế Đại Tề sao có thể bằng lòng nằm dưới hắn? Thì ra mối tình này không phải tình đơn phương từ một mình hắn, mà là hai người sớm đem lòng mến nhau.

Trên đời này, không gì hạnh phúc bằng chuyện người mình yêu sâu đậm cũng yêu mình đậm sâu.
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc