Lôi Xuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tiến sĩ, chờ nhịp thở của hắn bình thường trở lại là lập tức truyền một chút dị năng hệ trị liệu vào người hắn, sau đó bắt đầu lột đồ.
Trong tay Triệu Lăng Phong hiện lên một con dao, nhanh chóng chạy đến bên cạnh tiến sĩ, bày ra tư thế bảo vệ.
“Quần áo anh đều bị ướt rồi, mau cởi ra thay bộ khác, nếu không sẽ bị cảm. Hiện giờ anh rất yếu, nhất định phải chú ý chăm sóc bất cứ lúc nào.” – Lôi Xuyên vừa nói vừa tìm một bộ quần áo sạch sẽ trong ba lô, mạnh mẽ kéo tiến sĩ vào lòng rồi cởi bộ quần áo ướt sũng kia ra. Cái dáng vẻ chăm nom chu đáo ấy của hắn chẳng giống gì một người lính đặc chủng, mà hệt như bảo mẫu.
Trừ khi cần thiết, Chu Doãn Thịnh tuyệt đối sẽ không cẩu thả với sức khoẻ của mình. Hắn lập tức ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn để Lôi Xuyên cởi quần áo mặc quần áo. Trải qua vài ngày rèn giũa, mấy quân nhân đã quen với tính cách gà mái mẹ của đại ca, chỉ có một vài người cảm thấy bất công thay Quách Trạch Thuỵ.
Thử hỏi một người anh em cùng vào sinh ra tử suốt bao nhiêu năm thế sao lại có thể bại bởi một người ngoài mới quen chưa được vài ngày như vậy được chứ?
Đấy đâu phải người ngoài. Đấy là mạng của Lôi Xuyên, cũng là hy vọng của toàn bộ loài người. Quách Trạch Thuỵ cười khổ, né tránh ánh mắt thông cảm của các anh em, lấy mì ăn liền trong ba lô ra phân phát.
Dị năng giả hệ thuỷ rót nước sạch vào thùng mì, dị năng giả hệ hoả phụ trách đun nước, chỉ một lát sau, mùi đồ ăn đã tràn ngập khắp kho.
Mọi người ăn lấy ăn để, nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, sau đó khoác áo khoác nằm xuống ngủ. Không thây ma nào có thể phá cánh cửa thép dày như vậy, thế nên cũng không cần sắp xếp người gác đêm.
Cảm giác được ngủ trong kho bạc quả nhiên khác với ngủ bên ngoài, đặc biệt ấm áp, đặc biệt yên tâm, trong mũi còn tràn ngập mùi vàng. Các quân nhân ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Mọi người tập trung nhòm qua khe cửa xem xét tình hình, mấy thây ma theo vào ngân hàng ngày hôm qua vẫn còn canh giữ bên ngoài. Ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm như vậy, sao chúng có thể đi chứ?
Nghe thấy tiếng động, chúng lập tức xúm lại, dùng những chiếc móng đen sì cứng như sắt thép của chúng cậy cửa, chẳng bao lâu thì đột nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe một lát rồi lần lượt bỏ đi.
Các quân nhân cũng nghe thấy tiếng ầm ầm bên ngoài, giống như tiếng xe nổ liên hoàn, lại từa tựa tiếng những công trình lớn sụp đổ, kéo dài hơn mười phút đồng hồ mới dừng lại.
Lại hơn mười phút sau, xác định bên ngoài không còn âm thanh gì, Lôi Xuyên mới đứng dậy, nói – “Ra ngoài xem sao.”
Mấy quân nhân theo hắn đi ra ngoài, chẳng bao lâu đã quay trở về, rùng mình nói – “Ngoài trời đúng là vừa có mưa thiên thạch. Má ơi, trên đường toàn hố do thiên thạch đập ra, nhỏ thì như quả trứng, to thì đường kính đến chừng bảy, tám mét, bao nhiêu công trình bị sập. May mà tiến sĩ xâm nhập vào hệ thống thiên văn, kịp phát hiện tình hình, nếu không chúng ta cả người lẫn xe đều sẽ tổn thất trên đường!” – Dứt lời, cậu ta cúi đầu vái lạy tiến sĩ như lạy Phật.
Chu Doãn Thịnh nghiêng người tránh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có gì. Cho dù hắn không nói, ba người sống lại kia cũng sẽ nghĩ cách nhắc nhở cho mọi người.
Lôi Xuyên bước đến khoác áo khoác lên người tiến sĩ, sau đó khiêng hắn lên vai, nói – “Rất nhiều thây ma bị thiên thạch đập chết, chưa chết thì cũng đều đã trốn đi hết, chúng ta mau nhân lúc này lên đường thôi.”
Dạ dày Chu Doãn Thịnh bị vắt trên phần xương bả vai cứng đơ của người nọ, cảm giác khó chịu vô cùng. Nhưng cũng hết cách, hiện giờ hắn chỉ là củi mục chạy vài bước là thở dốc, chỉ có thể hy sinh lòng tự trọng để không ảnh hưởng đến mọi người.
Nhịn một lúc, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, giơ tay đấm một phát vào lưng Lôi Xuyên.
Lôi Xuyên cười rộ lên, hơn nữa còn cười suốt cả quãng đường, mấy lần bị các đồng đội nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Từ khi gặp tiến sĩ, hình như đầu óc đại ca cũng bị tên Triệu Lăng Phong thần kinh kia lây bệnh, càng ngày càng không bình thường.
Chạy đến hầm đỗ xe, quả nhiên trông thấy cửa bị đập sụp, có mảng xi-măng rất lớn chặn ngay lối ra vào. May mà trong đội ngũ có dị năng giả hệ sức mạnh làm lao động khổ sai, mọi người xắn tay áo dọn dẹp xi măng, những người còn lại phụ trách săn giết thây ma phụ cận.
Chờ họ dọn dẹp xong xuôi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Chu Doãn Thịnh mới thản nhiên nói – “Chẳng phải trong đội ngũ mấy cậu có dị năng giả hệ thổ hay sao? Chỉ cần đặt tay lên, dùng dị năng hoá đá thành cát là được, mấy giây là xong.”
Á đù, còn có thể làm như vậy? Bước chạy dồn dập của mọi người lảo đảo một chút, nhất là mấy dị năng giả hệ thổ, đều bật hiểu ngay lập tức. Trước kia, họ chỉ nghĩ đến chiêu thực dụng hoặc có sức sát thương lớn như gai đất, lá chắn đất, độn thổ, mưa đá… không ai ngờ chỉ cần chuyển hoá dị năng một chút là có thể giúp ích cho càng nhiều việc.
“Đợi sau này cấp bậc tăng cao, còn có thể biến cả một khoảng đất thành cát vụn, chôn sống thây ma đứng trên đó. Chiêu này chắc sẽ rất hữu hiệu với sóng thây ma.” – Chu Doãn Thịnh lạnh nhạt nói, cũng không biết bởi vì những lời nói này của hắn mà sau này mấy dị năng giả hệ thổ ở đây đều trở thành đồ tể phát rồ. Họ hợp sức chôn sống gần trăm nghìn thây ma, vừa sạch sẽ vừa nhanh gọn. Đương nhiên đó là chuyện sau này.
Vừa rồi không nói, đợi mọi người dọn dẹp bở hơi tai xong mới nói, tiến sĩ chắc chắn là cố ý. Thì ra tiến sĩ không phải chỉ là một tên mọt sách chỉ biết làm thí nghiệm, hắn thực ra cũng rất tinh nghịch. Lôi Xuyên cười khẽ, vỗ vỗ bờ mông tròn trịa căng mẩy của tiến sĩ.
Chu Doãn Thịnh âm thầm nghiến răng.
Mọi người lấy được xe tải một cách thuận lợi, sau đó chạy đến cửa ngân hàng vận chuyển vũ khí đạn dược. Nhìn thiên thạch la liệt khắp nơi, Quách Trạch Thuỵ vô thức nhíu chặt mày. Trong thiên thạch bao hàm một lượng nhỏ chất phóng xạ, tuy rằng nửa năm sau khi tận thế bùng nổ, dưới sự ảnh hưởng của virus Zombie, khả năng kháng sinh của con người mạnh hơn rất nhiều, không bị những chất phóng xạ này ảnh hưởng nữa, nhưng đất đai và nguồn nước lại không thể tránh khỏi ô nhiễm.
Hai thứ này là nền tảng sự sống của loài người, một cuộc thảm hoạ đang gần ngay trước mắt.
Quách Trạch Thuỵ khom người nhặt một viên thiên thạch to bằng trứng gà lên, hai tay dâng đến trước mặt tiến sĩ, dò hỏi – “Tiến sĩ, anh xem, tinh thể thây ma cũng bị những viên thiên thạch này đập vỡ. Trừ khi tự mình dẫn nổ tinh thể hoặc giữa các tinh thể xảy ra va chạm năng lượng, nếu không chúng sẽ không vỡ một cách dễ dàng như vậy. Ai cũng biết tinh thể còn cứng hơn kim loại, vậy mà những viên thiên thạch này còn có thể đập vỡ, có phải là nên nghiên cứu cẩn thận hay không? Hơn nữa, rất có thể chúng còn chứa cả những chất phóng xạ, sẽ gây ô nhiễm cho đất đai và nguồn nước. Không có nước, chúng ta biết uống gì? Không có đất, chúng ta biết ăn gì? Tiến sĩ, anh thử phân tích thành phần của hòn đá này một chút đi, xem xem có thể chế tạo ra thuốc cải tiến nguồn nước và đất đai hay không.”
Trong đoạn nói này, y nhắc đến ba thứ đóng góp vai trò quyết định đối với sự sống của loài người trong tương lai, một là kính thiên thạch và vật liệu xây dựng có thành phần làm từ thiên thạch, sự ra đời của chúng giúp căn cứ có hệ thống phòng thủ kiên cố hơn, ngăn cản được hết sóng thây ma này đến sóng thây ma khác; hai là thuốc tinh lọc nguồn nước; ba là thuốc tinh lọc đất đai.
Tuy trong số những người sống sót có dị năng giả hệ thuỷ, hệ thổ, hệ mộc, nhưng sức mạnh của họ chưa đủ để cứu vớt toàn bộ loài người.
Lượng nước mà dị năng giả hệ thuỷ có thể ngưng tụ rất hữu hạn, dị năng giả hệ thổ cũng vậy, dị năng giả hệ mộc tuy có thể tăng nhanh thời gian lớn của thực vật, nhưng nếu vận dụng trong nông nghiệp sẽ khiến mùi vị hoặc tính chất của chúng nảy sinh biến dị, sẽ đắng ngắt khó nuốt hoặc quá cứng không thể nấu chín, thậm chí còn tiết ra độc tố, thực sự không phù hợp.
Cho nên muốn ăn no thì vẫn phải cày ruộng cho tử tế.
Trong tương lai, Trung Quốc sẽ có thêm vài trận mưa thiên thạch nữa, đợi đến khi qua nạn thiên thạch, con người mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Nước không thể uống, nếu không sẽ mắc phải một loại bệnh như bệnh dịch, ngay cả dị năng giả cũng không thể chống đỡ; đất đai không thể gieo trồng cây nông nghiệp, bởi chúng căn bản sẽ không nảy mầm.
Không có đồ ăn thức uống, bên ngoài lại bị thây ma dồn ép, cảm giác sống hôm nay không có ngày mai này thực sự rất đáng sợ, rất nhiều người lựa chọn tự sát sau khi nhận được tin dữ.
Nhưng chẳng bao lâu, căn cứ B liên tục truyền ra ba tin tức tốt, khiến người sống sót trên toàn Trung Quốc lấy lại được niềm tin vào sự sống. Các nhà khoa học ở căn cứ B phát hiện ra một nguyên tố chưa từng thấy trên Trái Đất trong thiên thạch, sau đó trộn chúng với thuỷ tinh, sắt thép, xi măng… dùng nó để xây nhà.
Những ngôi nhà đó vô cùng kiên cố, ngay cả thây ma cấp mười một, mười hai cũng không thể phá hỏng. Từ đó về sau, người trong căn cứ chỉ cần khoá kín cửa là có thể ngủ một giấc ngon lành, không bao giờ cần lo sợ thây ma sẽ đột nhiên giáng từ trên trời xuống lúc nửa đêm nữa.
Ngay sau đó, họ lại pha chế được thuốc tinh lọc đất đai và nguồn nước, giúp con người an toàn vượt qua kiếp nạn.
Muốn có được ba thứ này thì phải lấy lương thực và tinh thể để trao đổi, cũng bởi vậy, căn cứ B trở thành căn cứ có thế lực khổng lồ nhất Trung Quốc.
Bọn họ giấu những nhà khoa học phát minh ra ba thứ này rất kỹ. Kiếp trước, mãi đến khi chết Quách Trạch Thuỵ cũng chưa thể thăm dò ra thân phận thực sự của họ.
Kiếp này, được chứng kiến trí thông minh tuyệt đỉnh của tiến sĩ, y nghĩ: Chẳng lẽ tiến sĩ chính là người phát minh? Thế thì đúng là nhặt được kho báu!
Nhưng rất tiếc, ba thứ này đều không phải thành quả nghiên cứu của Bạch Mặc Hàn. Anh chuyên về y sinh học, không nghiên cứu sâu về hoá học và vật lí. Chu Doãn Thịnh hiểu ám chỉ của Quách Trạch Thuỵ, lật lại ký ức của Bạch Mặc Hàn trong đầu thì biết thiên tài hoá học kia hiện đã ở căn cứ B, có lẽ lúc này đang ôm thiên thạch cười to như tìm được của quý.
Hắn cầm lấy thiên thạch xem xét, lắc đầu nói – “Cậu nói rất đúng, nhưng tôi không nghiên cứu về lĩnh vực này, cậu có thể đi tìm vài chuyên gia hoá học rồi nói ý tưởng của mình cho họ.”
Nghe vậy, Quách Trạch Thuỵ như quả bóng bị xì hơi, cả người nhão ra, sau đó nhìn về phía Triệu Lăng Phong, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn.
Triệu Lăng Phong xua tay, ý nói ba thần khí kia đúng là không phải do tiến sĩ phát minh.
Kiếp trước, người này đi theo tiến sĩ năm, sáu năm, ắt hẳn hiểu rõ tường tận cuộc đời tiến sĩ. Đến lúc này, Quách Trạch Thuỵ mới hết hy vọng, ném thiên thạch xuống đất rồi trèo lên xe tải.
Lôi Xuyên yểm hộ vài dị năng giả hệ không gian vận chuyển vũ khí đạn dược hoàn tất rồi ôm tiến sĩ chen vào ghế phó lái, sau đó quay đầu kiểm kê số lượng người. Thấy vẻ mặt như cha chết mẹ què của Quách Trạch Thuỵ, hắn hỏi – “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại ca, sau mưa thiên thạch, nước với đất đai…” – Y không dám nói tiếp, sợ khiến cho mọi người bất an.
“Không sao, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” – Lôi Xuyên khoát tay. Có lẽ hắn nên xếp một vài mật thám vào căn cứ B, tìm cơ hội bắt những nhân tài như tiến sĩ về. Trước mắt chẳng phải có một người vô cùng phù hợp hay sao? Hắn liếc mắt nhìn Triệu Lăng Phong ngồi hàng ghế sau, chỉ muốn đạp người nọ về căn cứ B ngay tắp lự.
Triệu Lăng Phong ôm chặt lấy hai tay, tự dưng cảm thấy lạnh toát cả người.
Chu Doãn Thịnh cũng kệ những người này mưu mô toan tính gì, hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, vì thế vừa chơi máy tính vừa nói – “Mọi người định đi đâu? Giao hẹn trước nhé, không cần biết đến căn cứ nào, các cậu đều nhất định phải cho tôi một phòng thí nghiệm tốt nhất, ngoài ra phải mời chào một nhóm nhân viên nghiên cứu có đầy đủ kinh nghiệm cho tôi.”
Điều cuối cùng là quan trọng nhất, cho dù ở thời đại nào, nhân tài đều là nền tảng phát triển của xã hội. Quả thực hắn có thể nuôi cấy ra vắc-xin phòng bệnh bằng chính sức mình, nhưng đến khi hắn đi, ai sẽ kế thừa nghiên cứu này? Muốn phối hợp thành công một phân tử protein phức tạp như vậy, nhất định phải có kỹ thuật tinh vi và kiến thức sinh học cực kỳ phong phú.
Tránh cho sau khi mình đi, kỹ thuật này sẽ bị gián đoạn, hắn cần tự tay bồi dưỡng một nhóm những nhà sinh vật học xuất sắc, họ cũng sẽ là mầm mống hy vọng của thế hệ sau này. Tính ra, hắn còn phải ở lại thế giới này ít nhất bốn, năm năm.
Nếu hắn đã thay thế vị trí của Bạch Mặc Hàn, hắn sẽ giúp anh thực hiện tất cả những điều mà anh có thể làm cũng như chưa thể làm. Hắn sẽ khiến thế giới mà anh yêu thương sâu sắc trở nên tốt đẹp hơn.
Tắt máy tính đi, Chu Doãn Thịnh nhìn trời chiều xa xa, thở dài một tiếng.
Lôi Xuyên xoa xoa mái tóc lộn xộn của hắn, cười nói – “Anh yên tâm, anh cần gì tôi sẽ giúp anh tìm, đừng thở dài, thở dài sẽ chóng già đấy.”
Chu Doãn Thịnh hơi nhíu mày, hất tay hắn ra.
Quách Trạch Thuỵ cũng ngưng sầu não, đáp – “Chúng ta chuẩn bị đi căn cứ Thục Châu, người phụ trách ở đó tên là Tưởng Nguyên Sơn, là lãnh đạo cũ của tôi với đại ca, rất đáng tin cậy.”
Nhưng giờ là tận thế, ở hiền thường không gặp lành. Kiếp trước, Tưởng Nguyên Sơn bồi dưỡng ra một kẻ vô ơn, tên kia vừa có chút thực lực là lập tức kéo theo một đám dị năng giả và vật dụng rời khỏi Thục Châu, đến căn cứ B tìm kiếm sự che chở. Chẳng bao lâu sau, căn cứ Thục Châu huỷ diệt trong một đợt sóng thây ma.
Khi Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ nhận được tin tức mà đến, căn cứ Thục Châu đã trở thành một vùng hoang tàn đổ nát.
Tính thời gian, tên vô ơn kia hiện đã lên đường đến căn cứ B, cũng chính là lúc Tưởng Nguyên Sơn đang đau đầu nhất, có sự xuất hiện của họ, Tưởng Nguyên Sơn không khác nào chết đuối vớ được cọc.
Ngay sau trận mưa thiên thạch đầu tiên, Bạch Mặc Hàn đã đến căn cứ B, từ đó về sau đắm mình trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn không hay biết gì về tình hình bên ngoài. Chu Doãn Thịnh tìm đi tìm lại trong trí nhớ mà vẫn không ra bất kỳ tin tức nào liên quan đến căn cứ Thục Châu, đành im lặng không hỏi nhiều.
Trong xe có ba người sống lại, họ khắc sẽ biết nên làm như thế nào.
————————-
Trên có vệ tinh quốc phòng chỉ đường, dưới có xe thiết giáp mở đường, chẳng bao lâu đoàn xe đã đến căn cứ Thục Châu.
Lúc này, căn cứ Thục Châu có thể xem như một trong những căn cứ có cơ sở vật chất hoàn chỉnh nhất Trung Quốc. Nhưng nó có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là nằm trên vị trí giao giữa ba thành phố lớn có dân số gần triệu, thường cứ mỗi mười ngày là lại gặp một đợt sóng thây ma tấn công. Tuy vậy căn cứ này vốn dựng lại từ doanh trại quân đội, sở hữu những công trình phòng ngự vô cùng tân tiến và vững chắc, nên mỗi lần đều có thể vượt qua.
Tưởng Nguyên Sơn đã làm thủ trưởng ở nơi này mấy chục năm, không muốn đi nơi khác. Nhưng tên vô ơn kia biết, đợi thây ma tiến hoá đến mức độ nhất định, căn cứ sẽ có ngày không chống chọi được, vì thế đã thuyết phục một nhóm dị năng giả rời đi với gã.
Nhân vật chính sống lại, điều này có nghĩa những người khác đều bị xoá hết dữ liệu, nhưng nhân vật chính thì vẫn còn lưu trữ, khi tất cả khởi động lại, thực lực của nhân vật chính sẽ tăng như tên lửa. Hiện tại mới sống lại được hai tháng, Lôi Xuyên đã là dị năng giả đỉnh cấp bảy, giết thây ma dễ như ăn cháo.
Đối với hắn, sóng thây ma người người sợ hãi không khác gì một nguồn tài nguyên, chỉ cần một cột sét là có thể thu hoạch mấy chục nghìn tinh thể, tăng cường thực lực cho đội ngũ của mình, dại gì không làm?
Vì thế, đối với hắn, không nơi nào tốt hơn căn cứ Thục Châu. Cho dù sau này đẳng cấp thây ma tăng lên, hắn cũng có tự tin có thể tìm được những vật liệu như kính thiên thạch để cải tạo căn cứ.
Sau khi hỏi rõ thân phận, lính gác cổng lập tức mừng rỡ mời mọi người vào trong. Mấy ngày nay thủ trưởng rầu đến rụng cả tóc, thấy Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ chẳng khác nào thấy con ruột, rớt nước mắt mà ôm lấy hai người.
“Mấy cậu đến đúng lúc quá! Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sống chết cùng căn cứ rồi.” – Thủ trưởng vỗ vỗ chiếc súng treo bên hông, nếu như không giữ được căn cứ, ông quyết định sẽ dành viên đạn cuối cùng cho mình, tuyệt đối sẽ không trở thành quái vật như thây ma.
Mấy ngày nay, ông đã di tản hết những người sống sót có thể di tản, chỉ còn lại số ít người già, phụ nữ và trẻ nhỏ chạy không nổi và những cấp dưới trung thành.
“Nghe nói thủ trưởng ở đây nên chúng tôi trực tiếp tới. Sóng thây ma có là gì, đến thì giết, chúng ta có vũ khí.” – Quách Trạch Thuỵ vỗ ngực đầy hào khí, làm thủ trưởng già cũng cười ha ha, cười xong mới nhìn về phía Chu Doãn Thịnh, hắn trông rõ ràng không phải quân nhân – “Đây là…?”
Năng lượng thần kinh khổng lồ của Lôi Xuyên đã bao trùm toàn bộ căn cứ, biết bên ngoài không có ai nghe lén, hắn mới kéo tiến sĩ vào lòng, cười nói – “Đây là tiến sĩ Bạch Mặc Hàn. Thủ trưởng, ngài cần thu xếp một phòng thí nghiệm cho tiến sĩ.”
Tưởng Nguyên Sơn ôm ngực, cảm thấy trái tim mình sắp ngừng đập. Trước kia, ông hoàn toàn không biết Bạch Mặc Hàn là ai, nhưng khi tận thế mới bắt đầu được vài tuần, sóng TV còn chưa hoàn toàn hư tổn, có nhà khoa học đã nói khi được phỏng vấn – Trong số những nhà khoa học ở Trung Quốc, chỉ Bạch Mặc Hàn mới có thể nghiên cứu và chế tạo ra vắc-xin phòng chống virus Zombie, bởi anh là người dẫn đầu trong lĩnh vực y sinh học. Nếu sắp xếp thứ hạng theo học thức, anh ít nhất có thể được liệt vào top.3 thế giới, mà vài nhà y học có vị trí ngang bằng anh đều đã sáu mươi, bảy mươi tuổi, căn bản không thể vượt qua sự khốc liệt của tận thế.
Nói cách khác, Bạch Mặc Hàn rất có thể là hy vọng duy nhất của toàn bộ loài người.
Mà ngôi sao hy vọng này hiện tại đang ngồi trong căn phòng đơn sơ mười lăm mét vuông của ông, đã thế dưới sàn còn vứt mấy đôi tất hôi rình, Tưởng Nguyên Sơn thực sự không biết mình nên bày ra biểu cảm gì mới đúng. Ông hít sâu vài hơi, sau đó mới rưng rưng nước mắt mà lắc mạnh tay tiếng sĩ Bạch, miệng liên tục gọi “cứu tinh”, “cứu tinh”.
Mặt Lôi Xuyên xanh mét, vội vàng gỡ tay thủ trưởng cũ ra, thấy mu bàn tay tiến sĩ đã đỏ bừng, hắn tức thì đau lòng ghê gớm.
“Thủ trưởng, cơ thể tiến sĩ tương đối hư nhược, về sau nếu không có việc gì thì ngài không nên chạm vào anh ấy.”
“A, xin lỗi xin lỗi, về sau tôi sẽ cẩn thận.” – Tưởng Nguyên Sơn lập tức tiếp thu chuyện tiến sĩ rất yếu. Người làm nghiên cứu khoa học thường đều yếu như sên, ông có thể hiểu.
Chu Doãn Thịnh xua tay tỏ vẻ không sao, hỏi – “Căn cứ các ông có phòng thí nghiệm không?”
“Có có có, để tôi dẫn ngài đi.” – Thủ trưởng vội vàng đứng dậy.
Nhóm người đi đến toà nhà phía Tây, nhìn “phòng thí nghiệm” lụp xà lụp xụp, chỉ có mấy chiếc cốc đốt và vài lọ đèn cồn, tất cả đều câm nín.
Quá là mất mặt, không ngờ bao nhiêu năm không gặp, thủ trưởng vẫn không đáng tin như vậy. Lôi Xuyên lặng yên bóp trán.
Quách Trạch Thuỵ ngẩng đầu nhìn trời.
Thủ trưởng lúng túng vê vê tay.
Chu Doãn Thịnh cũng không để ý, khoát tay nói – “Không sao, thành Rome không dễ gì xây trong một ngày (*). Không có dụng cụ thì có thể tìm, không có nhân tài thì có thể mời chào, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
(*) Xuất phát từ câu thành ngữ tiếng Anh “Rome wasn’t built in one day”, ý nghĩa: Làm việc gì cũng phải có thời gian.
Thủ trưởng không ngờ tính cách tiến sĩ Bạch ôn hoà như vậy, thiện cảm đối với hắn lập tức tăng đến dương vô cùng, vội vàng cam đoan – “Tiến sĩ, ngài cần dụng cụ gì thì cứ nói với tôi, đợi bọn nhóc kia ra ngoài kiếm vật dụng, chúng nhất định sẽ tìm đủ cho ngài.”
“Được, lát nữa tôi sẽ đưa ông mấy bản vẽ, mọi người cứ đi tìm theo như bản vẽ là được. Vật dụng bị hư hao cũng không sao, cứ mang về cho tôi sửa.” – Chu Doãn Thịnh ra khỏi phòng thí nghiệm, bình tĩnh nói – “Chắc nơi này có máy tính nhỉ? Tôi sẽ làm một phòng giám sát cho các ông trước, như vậy có thể nâng cao hệ số an toàn của căn cứ.”
Hệ thống giám sát ngoài doanh trại quân đội đã hỏng từ lâu, thủ tưởng không hiểu tiến sĩ định bố trí phòng giám sát như nào, nhưng ông vẫn đưa hắn đến phòng máy.
Chu Doãn Thịnh lắp đặt vài thiết bị thu tín hiệu vệ tinh ngoài phòng máy, sau đó bắt đầu xâm nhập vào từng hệ thống vệ tinh. Nếu như ở niên đại hoà bình, hắn tuyệt đối không dám tuỳ tiện như vậy, nhưng hiện giờ quốc gia đã sụp đổ, con người tập hợp thành những căn cứ nhỏ tự phát, vệ tinh trên trời cũng thành vật vô chủ, ai giỏi người nấy dùng.
Nửa tiếng sau, Tưởng Nguyên Sơn ôm ngực, há miệng thở dốc, tránh để mình không ngã xuống.
Chu Doãn Thịnh chỉ vào một hàng máy tính, giới thiệu – “Đây là hình ảnh từ vệ tinh thiên văn, có vài cụm thiên thạch cỡ nhỏ đang đến gần Trái Đất. Khi mưa thiên thạch đổ xuống, màn hình sẽ phát ra ánh sáng đỏ. Ông phải cắt cử người chú ý bất cứ lúc nào, để mà còn nhắc nhở mọi người nhanh chóng tìm nơi ẩn náu.”
“Đây là hình ảnh giám sát khu vực lân cận, nếu dò được sóng thây ma hình thành, nó cũng sẽ phát tín hiệu cảnh báo.”
“Đây là hình ảnh từ vệ tinh khí tượng thuỷ văn, nếu có mưa to, nắng hạn hay mưa đá, góc trái bên dưới sẽ xuất hiện biểu tượng tương ứng. Vậy nên phòng theo dõi này rất quan trọng, cần cắt cử người theo dõi hai tư trên hai tư.”
Tưởng Nguyên Sơn liên tục gật đầu, vẻ mặt vô cùng kích động. Thảo nào người ta hay nói một nhà khoa học hàng đầu có thể sánh ngang một đội quân chính quy, trước kia ông luôn cười nhạo điều này, giờ mới thực sự tin tưởng. Tiến sĩ Bạch bố trí như vậy chẳng khác nào gắn thêm mắt trời cho căn cứ, hầu hết tai ương đều được dự báo trước, mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng công tác dự phòng, chỉ riêng lợi thế này thôi cũng đã đủ để căn cứ bền vững, trường tồn.
Tốt, quá tốt! Ông khom người theo dõi những hình ảnh liên tục thay đổi trên màn hình máy tính, đôi mắt ươn ướt.
Từ khi có phòng giám sát này, hệ số an toàn của căn cứ tức thì tăng lên vô số lần. Mỗi lần mưa thiên thạch, mọi người đều trốn hết xuống đất, không có bất kỳ thương vong nào; sóng thây ma vừa hình thành, dị năng giả liền gài sẵn bẫy trên đường, bóp tắt nguy hiểm từ trong trứng nước. Từ tình trạng ăn bữa nay lo bữa mai ban đầu, căn cứ Thục Châu chỉ tốn vỏn vẹn hai tháng để chuyển dần sang trạng thái phát triển phồn thịnh.
Mà trong hai tháng này, Lôi Xuyên nỗ lực tìm kiếm đầy đủ trang thiết bị cho tiến sĩ, chỉ còn chờ khi căn cứ lớn mạnh sẽ thu hút người mới đầu quân vào.
Có tin tốt đương nhiên cũng sẽ có tin xấu, mọi người dần dần phát hiện ra tác hại mà mưa thiên thạch mang đến, khu khai khẩn trồng trọt hiện đã không còn một ngọn cỏ, mà những thực vật biến dị hung tàn thì lại càng ngày càng tươi tốt.
Tài nguyên nước cũng bị ô nhiễm, các dị năng giả hệ thuỷ không thể không liên tục rót nước vào đập không quản ngày đêm.
Cùng lúc đó, căn cứ B tiết lộ tin họ hiện đang nắm trong tay loại thuốc có thể tinh lọc nguồn nước và đất đai, nếu những căn cứ khác cần thì có thể dùng vật dụng để trao đổi.
Không căn cứ nào có thể sống thiếu đất đai và nguồn nước, Lôi Xuyên hầm hầm kiểm kê vật dụng, chỉ có thể tiếp thu lời đe doạ tống tiền của căn cứ B.
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh đã tấn công vào hệ thống phòng ngự của phòng thí nghiệm căn cứ B, tìm ra công thức chế tạo kính thiên thạch và phương pháp phối chế của hai loại thuốc, đang từ từ xem xét.
Hắn vẫn chưa quên mối thù bị căn cứ B ám sát đâu, căn cứ B làm ra bao nhiêu thành quả nghiên cứu hắn sẽ trộm bấy nhiêu, để xem bọn họ lấy gì để mà phát triển.