Sau khi Triệu Lăng Phong đi, có mấy nhóm người đến gõ cửa phòng Chu Doãn Thịnh, hắn đều cầm súng lục không lên tiếng. Những người này đều là người thường có lòng hiếu kỳ quá nặng, hoặc không cũng là thám tử của vài căn cứ khác, họ muốn tiếp cận với tiến sĩ, khuyên hắn rời đi với họ.
Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ chỉ nhăm nhe trừ khử Bạch Mặc Hàn, nhưng trong mắt người khác, hắn là một báu vật, là người có hy vọng có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng chống virus Zombie nhất. Tuy Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ thành lập căn cứ tự do bình đẳng, thu nhận rất nhiều người sống sót, lập nên trật tự mới cho thế giới đang bên bờ điêu tàn này, nhưng bọn họ giết chết Bạch Mặc Hàn, có thể nói cũng tương đương với bóp chết hy vọng của thế giới này.
Cho nên, trong mắt Chu Doãn Thịnh, bọn họ hoàn toàn không phải là người cưu mang, mà là kẻ phá hoại. Hắn nhất định phải nghĩ cách rời khỏi phạm vi thế lực của hai người này. Những căn cứ khác Chu Doãn Thịnh còn chưa hiểu rõ chi tiết, sẽ không tuỳ tiện tìm đến nương nhờ. Hắn phải tìm nơi thu xếp ổn thoả cho mình và Triệu Lăng Phong, sau đó chậm rãi tìm hiểu những căn cứ có tiếng tăm tương đối tốt, thực lực tương đối mạnh. Nếu thực sự không được, hắn cũng có thể đầu quân vào căn cứ B như kiếp trước, còn về việc sau khi nghiên cứu chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh có bị giết hay không đã không còn quan trọng với hắn, dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.
Vừa nghĩ đến nhiệm vụ, Chu Doãn Thịnh lại nghĩ đến máu của Lôi Xuyên. Hiện giờ Lôi Xuyên chắc hẳn đã là cao thủ mạnh nhất Trung Quốc, e rằng không ai có thể khống chế hắn rồi lấy đủ lượng máu tươi cần thiết. Cho dù thực sự may mắn làm được, với dị năng hệ trị liệu cực mạnh của Lôi Xuyên, miệng vết thương cũng sẽ khép lại chỉ trong vài giây đồng hồ, căn bản không chảy được bao nhiêu máu. Mà Lôi Xuyên đã hắc hoá sẽ điên cuồng trả thù như thế nào, không ai có thể đoán trước được.
Thế nên việc Chu Doãn Thịnh muốn lấy một bình máu tươi ướp lạnh của Lôi Xuyên trước khi đi quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Che mặt thở dài một tiếng, Chu Doãn Thịnh không thể không lựa chọn từ bỏ. Hắn nhớ Bạch Mặc Hàn đã dùng thuốc mê tác dụng mạnh do mình chế tạo hạ gục Lôi Xuyên, có lẽ hắn có thể tham khảo một chút. Cho nên hắn phải nhanh chóng tìm một căn cứ để nương nhờ, sau đó có phòng thí nghiệm riêng. Chỉ trong phòng thí nghiệm, Chu Doãn Thịnh mới có thể tìm lại cảm giác không gì không làm được trước kia.
Đương suy nghĩ thì lại có người đến thử gõ cửa, Chu Doãn Thịnh lập tức chĩa súng vào ván cửa, không hề lên tiếng. Chẳng bao lâu sau, người nọ rời đi. Chu Doãn Thịnh hoàn toàn không cảm thấy mất kiên nhẫn vì sự thăm hỏi không ngừng nghỉ của những người này, trái lại, hắn rất hoan nghênh họ liên tục đến gõ cửa như vậy, phải thế thì người của Lôi Xuyên mới có thể sợ ném chuột vỡ bình, không dám động đến hắn.
Lôi Xuyên dẫn theo đội quân của mình đi quét một siêu thị lớn, xung quanh siêu thị tập trung rất nhiều thây ma, nhìn từ xa trông lúc nha lúc nhúc. Chúng đồng loạt há miệng gào rú, thổi ra từng luồng khí vô cùng hôi thối, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Nếu là ở kiếp trước, Lôi Xuyên tuyệt đối không dám tuỳ tiện đến nơi nhiều thây ma như vậy. Nhưng từ sau khi sống lại, hắn đột nhiên phát hiện mình cũng mang cả năng lực của mình khi còn là hồn ma trở về. Hắn cỏ thể mở rộng tri giác của mình bao trùm lên một phạm vi lớn như những dị năng giả hệ thần kinh, có thể trông thấy ánh sáng phát ra trên người dị năng giả, từ đó phán đoán ra dị năng của họ, đoán họ mạnh hay yếu. Thậm chí, hắn có thể sử dụng thần kinh của mình trực tiếp lấy đồ trong không gian của họ.
Thần kinh vô cùng mạnh mẽ cũng khiến dị năng của hắn tăng mạnh trong thời gian ngắn, hôm qua vẫn còn là dị năng giả đỉnh cấp bốn, hôm nay đã là đầu cấp sáu.
Hắn có dự cảm, sớm muộn gì cũng có ngày mình có thể vượt qua bậc vương giả, bậc thánh giả, thậm chí là bậc thần giả.
Nhưng điều này hoàn toàn không khiến hắn cảm thấy vui mừng, trái lại càng khiến tâm trạng hắn trở nên đau xót. Ngay từ đầu tiến sĩ cũng là người có khả năng trở thành cao thủ bậc vương giả, hơn nữa còn là cao thủ đứng đầu Trung Quốc. Nhưng chỉ vì hắn nghe từ một phía, tất cả đều tan thành mây khói. Hắn cảm thấy năng lực của mình tựa như trộm được từ tiến sĩ, khiến hắn hổ thẹn, phiền muộn. Nếu không phải kẻ đầu sỏ là người anh em tốt của hắn, còn đánh đổi cả mạng sống để cứu hắn, hắn nhất định sẽ khiến đối phương phải trả cái giá thảm thiết nhất.
Quách Trạch Thuỵ đột nhiên cảm thấy cổ lành lạnh, chần chờ nói – “Đại ca, nhiều thây ma quá, tuỳ tiện xông vào e rằng sẽ bị đè bẹp mất. Hay chúng ta đừng vào siêu thị này nữa? Người của mấy căn cứ khác vẫn đi theo chúng ta, nếu chúng ta thương vong thảm trọng, họ tuyệt đối sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
“Không sao, mấy đứa ở yên tại chỗ, tao đi mở đường.” – Lôi Xuyên giơ tay bắn ra một tia sét lớn, cả đám thây ma chi chit trước cửa siêu thị đều bị đánh tan tành. Một cơn gió thổi qua, có thể trông thấy dưới lớp vụn đen sì thấp thoáng rất nhiều tinh thể sáng rực.
Cả đám người đều trợn tròn mắt, đợi đến khi hoàn hồn, đại ca đã một thân một mình xông vào, mở ra một con đường phủ đầy tro bụi.
“Đù, đại ca lại mạnh lên nữa rồi. Các anh em, mau!” – Quách Trạch Thuỵ mừng như điên, vội vàng dẫn mọi người chạy vào, mấy dị năng giả không gian vung tay thu lại tất cả tinh thể rải rác dưới đất.
Chuyến đi lần này, Lôi Xuyên thu hoạch được kha khá. Khi trở về căn cứ, tâm trạng hắn đã tốt hơn rất nhiều. Hắn nhặt nhạnh những thứ tốt đóng gói một phần cho tiến sĩ, vui vẻ đi gõ cửa phòng người nọ.
Chu Doãn Thịnh nhận ra tiếng Lôi Xuyên, đương nhiên sẽ không mở cửa. Hắn ngồi trên chiếc ghế đối diện cửa, giơ súng lục ngắm chuẩn. Vũ khí nóng vẫn có thể tạo thành vết thương trí mạng cho dị năng giả cấp ba, cấp bốn, chờ họ tu luyện đến đỉnh cấp năm, thứ này trong mắt họ sẽ chẳng khác gì súng phun nước.
Tri giác của Lôi Xuyên bao trùm xung quanh phòng tiến sĩ, phát hiện tiến sĩ rõ ràng ở bên trong mà không chịu mở cửa, hơn nữa còn đề phòng giơ súng. Có thể thấy, người nọ đã liệt mình vào vị trí cuối cùng trong sổ đen.
Tựa như bị dội một gáo nước lạnh ngay giữa mùa đông giá rét, cả người hắn đều lạnh cóng, trái tim siết chặt, khó chịu vô cùng.
“Tiến sĩ, tôi mang vài thứ đến cho anh. Tôi đặt ngay ngoài cửa, khi nào tôi đi anh tự mình ra lấy nhé.” – Hắn đặt túi dồ siêu lớn xuống, ra hiệu cho hai thuộc cấp đứng ngoài cửa.
Hai người gật dầu, bảo đảm sẽ không để ai ngoài tiến sĩ lấy mất đồ.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Chu Doãn Thịnh thế mới buông súng, thở phào một hơi. Lôi Xuyên hắc hoá kinh thật đấy, thái độ với kẻ thù tuyệt đối là đuổi tận giết tuyệt. Hiện tại, hắn càng tỏ ra bình tĩnh ôn hoà, Chu Doãn Thịnh càng cảm thấy căng thẳng. Đã lâu lắm rồi hắn chưa phải nếm trải cảm giác tính mạng bị nắm trong tay người khác thế này.
Rất nhiều ngày sau đó, hằng ngày Lôi Xuyên đều sẽ đích thân đưa một túi vật dụng đến, sau đó mang gói hôm trước đi, không hề có vẻ gì là mất kiên nhẫn. Triệu Lăng Phong tìm được rất nhiều bảng vi mạch, nam châm, dây dẫn, lõi đồng… Thấy tiến sĩ phải ghé sát đầu vào, chóp mũi gần như dính lên bảng vi mạch mới có thể nhìn rõ, anh lại ra ngoài tìm cho hắn một chiếc kính lúp và cặp kính mắt không quá đúng độ.
Chu Doãn Thịnh như nhặt được của quý, đợi ban ngày các dị năng giả đều ra ngoài, hắn lại lấy bảng mạch điện ra hí hoáy. Hắn vẫn chưa nói rõ kế hoạch chạy trốn cụ thể cho Triệu Lăng Phong, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra đây là tận thế, nơi nơi đều có người mắt tinh tai thính, thậm chí dị năng giả hệ thần kinh còn có thể thoải mái nghe lén từ cách vài bức tường, hắn và Triệu Lăng Phong nhất định phải cẩn thận trong từng lời nói, cử chỉ.
Hôm nay, đợi Lôi Xuyên mang theo đàn em ra ngoài tìm kiếm vật dụng, Chu Doãn Thịnh mới lấy thành phẩm ra bày lên bàn. Đây là mười mấy chiếc khuy kim loại to bằng móng tay. Cũng may Triệu Lăng Phong là dị năng giả hệ kim, hắn muốn chi tiết nào đối phương cũng có thể tạo ra, hình dạng còn rất độc đáo, tính năng cũng hơn xa dự đoán trước đó của hắn.
Cầm lấy chiếc PSP đã được cải tạo, hắn nhấn nút khởi động, những chiếc khuy kim loại này tức thì vươn ra tám chiếc chân dài mảnh làm từ lõi đồng, linh hoạt đi đi lại lại trên bàn, trông như mười con nhện. Nhấn nút tạm dừng, chúng lại quay trở về hình dạng khuy áo.
Chu Doãn Thịnh điều khiển đi điều khiển lại nhiều lần, xác định không có vấn đề gì, tảng đá đè trong lòng hắn rốt cuộc mới buông xuống.
Hôm sau, Lôi Xuyên rốt cuộc càn quét hết vật dụng trong khu vực phụ cận, chuẩn bị lên đường đi Thục Châu. Triệu Lăng Phong dẫn tiến sĩ đi đến xe Jeep của mình. Xe anh xếp cuối hàng xe, điều này vô cùng hợp ý Chu Doãn Thịnh. Đi ngang qua mỗi chiếc xe, hắn lại rải một chiếc khuy xuống. Đến xe Jeep của Triệu Lăng Phong, khuy cũng vừa lúc được rải hết.
Hai người còn chưa kịp mở cửa xe, Lôi Xuyên đã đi đến, mỉm cười nói – “Tiến sĩ, anh ngồi cùng xe với tôi nhé.”
Để tiến sĩ đi cùng Triệu Lăng Phong, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì, hai người chắc chắn sẽ thừa cơ chạy trốn, Lôi Xuyên sao có thể yên tâm được? Hắn không tiếp tục dung túng tiến sĩ nữa, nâng tay nhẹ nhàng chạm vào họng súng kia một cái, thân súng được đúc từ kim loại lập tức hoà tan, mềm oặt rũ xuống như kẹo dẻo, lại không làm ngón tay tiến sĩ bị thương mảy may.
Khả năng khống chế chuẩn xác như vậy chỉ có dị năng giả trên cấp năm mới có thể làm được. Triệu Lăng Phong trợn tròn mắt, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.
Chu Doãn Thịnh hiểu nguyên tắc làm người thì phải biết thức thời. Hắn đẩy gọng kính, nói – “Lăng Phong nhất định phải ngồi cùng xe với tôi.”
“Có thể.” – Lôi Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
Tốp người lên chiếc SUV đỗ ngay đầu hàng, chậm rãi xuất phát đi đến Thục Châu. Bởi vì có quá nhiều người, Quách Trạch Thuỵ, Triệu Lăng Phong và vài quân nhân bị nhét ra hàng ghế sau, Lôi Xuyên và tiến sĩ cùng chen chúc trên ghế phó lái.
Hai người, người 193 cm, người 183 cm, hình thể đều không nhỏ. May mà tiến sĩ khá gầy yếu nên mới dành ra được một chút không gian hoạt động. Lôi Xuyên dựng thẳng lưng, vẻ mặt lạnh tanh nhìn thẳng về phía trước, nhưng thực ra trong lòng vừa căng thẳng vừa hưng phấn. Đây là lần đầu tiên hắn được gần tiến sĩ đến vậy với trạng thái thực thể, nhiệt độ cơ thể tiến sĩ men theo bắp đùi kề sát mà truyền đến, khiến hắn cảm thấy cả người tê rần.
Hắn muốn tìm đề tài bắt chuyện với tiến sĩ, nhưng vừa mở miệng thì thấy tiến sĩ lấy một chiếc PSP màu hồng phấn ra nghịch. Trên màn hình xuất hiện mười mấy điểm đen, tiến sĩ điều khiển chúng đến vị trí nhất định. Lôi Xuyên nhìn hoài mà vẫn không nhận ra đây là trò gì, bèn mỉm cười hỏi – “Tiến sĩ, anh còn biết chơi trò chơi? Tôi cứ tưởng anh không biết gì ngoài làm thí nghiệm.”
Chu Doãn Thịnh còn chẳng buồn ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp tục nghịch PSP.
Bởi vì điều kiện mặt đường càng ngày càng kém, tốc độ đoàn xe cũng càng ngày càng chậm. Khi xe gần đến ngoại thành, bộ đàm trên xe đột nhiên vang lên.
“Nguy rồi, đại ca, mười sáu xe đằng sau tất cả đều không thể nổ máy. Anh mau đến xem một chút.”
Mười sáu chiếc xe cùng không thể nổ máy, đây tuyệt đối không phải sự cố. Bởi vì trong đội ngũ có thế lực của căn cứ khác, Lôi Xuyên không dám sơ suất chút nào, lập tức mang Quách Trạch Thuỵ xuống xe xem xét.
Thấy tiến sĩ cũng muốn đi theo, hắn khởi động hệ thống khoá trung tâm, cảnh cáo – “Ngoan ngoãn ở trên xe. Kính này là kính chống đạn, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.” – Cuối cùng còn để lại một người để trông coi.
Đội ngũ hắn có mời chào một vài công nhân sửa chữa có kỹ thuật khá vững chắc, nhưng kiểm tra mãi mà không ai tìm ra vấn đề gì. Tuy nơi này là ngoại thành, nhưng số lượng thây ma cũng không ít, nếu không thể nhanh chóng sửa xe, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Hai quân nhân trông coi tiến sĩ cũng bắt đầu cuống lên. Xác định tiến sĩ không thể mở cửa xe từ bên trong, họ lập tức qua trợ giúp.
Đợi mọi người đi hết, Chu Doãn Thịnh mới lấy một sợi dây đồng ra, lần dọc theo khe rãnh cửa kính rồi cắm vào cửa xe xoay mấy cái, khoá xe lập tức mở ra.
Đôi mắt Triệu Lăng Phong sáng lên, lập tức xuống xe ôm chặt tiến sĩ vào lòng, trong tay bắn ra một sợi dây thép gắn móc ngược, móc lên tầng thượng toà nhà gần nhất, sau đó cấp tốc bay lên như người nhện, nhảy qua các kiến trúc san sát, càng chạy càng xa.
Vài phút sau, những chiếc xe chết máy đồng thời khởi động lại được, hệt như có người khống chế.
Lôi Xuyên thầm nghĩ “thôi chết”, vội vàng chạy về xe mình xem, tiến sĩ quả nhiên đã biến mất tiêu. Hắn điên tiết đấm thủng cửa xe, gào rú – “Còn thất thần cái gì, đi tìm! Nhanh chóng xuất phát!”
Mọi người bị đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt vặn vẹo của hắn doạ sợ. Họ chưa từng thấy đại ca nóng nảy đến vậy bao giờ. Lúc này hắn không hề giống người, mà chẳng khác nào một con thú dữ mất kiểm soát.
Quách Trạch Thuỵ lập tức điều khiển xe chạy dọc các trục đường chính. Người của những căn cứ khác vốn đến vì tiến sĩ, thấy hắn chạy, họ đương nhiên không đi theo nữa, đều phân tán ra khắp bốn phía, hy vọng có thể tìm được tiến sĩ sớm hơn một bước.
—————————-
Chạy được mấy kilomet, Triệu Lăng Phong mới thả tiến sĩ xuống, quơ một chiếc SUV vẫn còn sử dụng được ven đường, lái theo hướng ngược với đường đi Thục Châu.
Vào đêm tối, thây ma linh hoạt hơn ban ngày rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, sức lực khoẻ hơn. Triệu Lăng Phong phải mang theo tiến sĩ, đương nhiên không thể đi đêm. Thấy trời đã bắt đầu tối, anh liền dừng lại, vừa dọn dẹp thây ma vừa che chở tiến sĩ trốn vào một cửa hàng đồ chơi.
Cửa an toàn của cửa hàng này được làm chắc chắn hơn những cửa hàng khác, tuy đã bị thây ma đụng cho xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn có thể giữ được thêm mấy đêm nữa.
Mặt tiền cửa hàng tổng cộng mới được hai mươi mét vuông, sát tường có đặt hai dãy kệ hàng, lướt mắt một cái là có thể thấy hết toàn bộ không gian. Triệu Lăng Phong nhìn quanh bốn phía một lát, xác định không có thây ma mai phục mới nhỏ giọng nói – “Tiến sĩ, tôi ra ngoài tìm nước với đồ ăn, ngài cứ yên tâm đợi ở đây, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.” – Cuối cùng rút một khẩu súng K54 nhét vào tay tiến sĩ.
Chu Doãn Thịnh gật đầu – “Tôi sẽ không chạy lung tung, cậu đi sớm về sớm, nhớ chú ý an toàn, không tìm được đồ ăn cũng không cần miễn cưỡng, đói một đêm cũng không sao.”
Triệu Lăng Phong lại muốn khóc, cảm thấy tiến sĩ đi theo mình luôn phải chịu khổ. Xét cho cùng vẫn là do năng lực của anh quá kém, nếu có thể sống lại sớm hơn một chút, anh tuyệt đối sẽ không để Lôi Xuyên và Quách Trạch Thuỵ chạm vào một sợi tóc của tiến sĩ.
Đợi người nọ lưu luyến rời khỏi, Chu Doãn Thịnh mới tìm một khoảng đất sạch ngồi xuống, ngẩn người nhìn một chiếc xe đồ chơi trên kệ hàng. Được khoảng mười phút, một luồng khí lạnh chậm rãi lan khắp lưng hắn, một dự cảm nguy hiểm cùng cực khiến da đầu hắn tê rần, xương sống lạnh lẽo.
Hắn lặng lẽ nắm chặt súng, còn chưa kịp xem xét đã nghe thấy một trận gió thổi bạt sau tai. Hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh thoát, cánh tay bị thứ gì đó sắc bén cào rách, súng cũng bị đánh rơi xuống đất.
Dự cảm cái chết gần trong gang tấc khiến hắn bộc phát ra sức mạnh đáng kinh ngạc. Hắn bám chắc kệ hàng, trèo lên với tốc độ nhanh nhất, cúi đầu nhìn lại thì thấy một con chó Poodle đang ngửa cổ, nhe hàm răng sắc bén gầm gừ với hắn, cũng hấp dẫn sự chú ý của thây ma du đãng ven đường.
Con chó Poodle này đã bị nhiễm virus Zombie, biến thành chó thây ma, miệng đã hoàn toàn nát bét, để lộ hai chiếc răng nanh sắc bén, bộ móng đen nhánh vừa cong vừa dài, chỉ cần huơ nhẹ một cái là có thể cào rách bụng người ta.
Bởi vì hình thể của nó khá nhỏ nhắn, lại trốn giữa một đống thú bông, thế nên mới tránh khỏi sự dò xét của Triệu Lăng Phong.
Chu Doãn Thịnh che cánh tay đổ máu, nhìn máu ở miệng vết thương biến từ đỏ tươi thành đen đen đỏ đỏ, tức thì có xúc động muốn chỉ tay lên trời mà mắng chửi. Ở thế giới này, người duy nhất có thể giúp hắn không biến thành thây ma chính là Lôi Xuyên. Nhưng tên kia có mối thù không đội trời chung với hắn, nếu biết hắn bị nhiễm virus Zombie, e rằng tên kia sẽ chỉ vui như mở cờ mà thôi.
Mẹ kiếp, tốn hơn một nửa năng lượng linh hồn, nhiệm vụ còn thất bại. Chu Doãn Thịnh bóp trán, suy xét có nên rời khỏi thế giới này, trở về không gian ngân hà luôn hay không.
Chó thây ma dưới kệ hàng ngửi thấy mùi máu tươi, tức thì phát cuồng, nhe hàm răng nhọn hoắt cắn cắn giá kim loại. Tiếng răng rắc khiến người ta nghe mà run cả người.
Cho dù đi thì cũng phải giải quyết xong cái cục nợ này đã rồi hẵng đi. Oai phong lẫm liệt như hắn mà cuối cùng lại để bại trong tay một con chó thây ma, nói ra cũng quá là mất mặt. Mặt Chu Doãn Thịnh đen sì, nhanh chóng vặn mở đinh ốc trên giá, rút một thanh thép ra nắm chắc trong tay, định đợi kệ hàng vừa sập thì lập tức nhảy xuống cắm nó vào đầu con chó Poodle kia.
Vật lộn suốt mấy phút, rốt cuộc con chó nọ cũng cắn đứt một chân kệ hàng, từng thanh thép rời rạc ma sát với với đinh ốc, phát ra tiếng ken két chói tai.
Chu Doãn Thịnh nín thở, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Đúng lúc này, một viên đạn xuyên qua cửa chống trộm, bắn thẳng vào đầu chó Poodle. Đoàng một tiếng, dưới đất chỉ còn lại một đống thịt vụn hôi thối khó ngửi.
Ngay sau đó, một nhóm bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp dọn sạch thây ma đi lại ngoài cửa. Một bóng người cao lớn ngược chiều ánh sáng mà đi đến, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào, cửa chống trộm được làm từ gang thép lập tức tan thành chất lỏng màu nâu đỏ chảy xuống sàn gạch, phát ra tiếng xèo xèo đáng sợ.
“Lôi Xuyên?” – Chu Doãn Thịnh trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông mặt mày u ám càng ngày càng đến gần.
“Tiến sĩ, tôi đến đón anh.” – Lôi Xuyên dang tay, ra hiệu cho người trên kệ hàng nhảy xuống.
Chu Doãn Thịnh không để tâm đến hắn, còn dựa trở về tường, khẽ thở phào một tiếng. Dù sao bị Lôi Xuyên giết chết cũng đỡ hơn bị một con chó Poodle giết, tâm lý hắn rốt cuộc cũng được cân bằng.
“Tiến sĩ, mau xuống đây đi, anh bị thương rồi!” – Giọng nói khàn khàn của Lôi Xuyên có lẫn một chút vội vã.
Chu Doãn Thịnh vẫn không để ý đến hắn, tháo giọng kính xiêu vẹo xuống, chậm rãi lấy áo lau chùi. Muốn chém muốn giết gì thì tuỳ, nhưng sắp chết cũng không thể mất phong độ.
Gân xanh trên thái dương Lôi Xuyên giật giật, muốn lôi hắn xuống rồi lại sợ làm hắn bị thương, đành phải nghiến răng nói từng câu từng chữ – “Tiến sĩ, dị năng hệ trị liệu của tôi có thể thanh lọc virus Zombie trong cơ thể anh. Trong máu tôi có chứa tế bào có thể cắn nuốt virus Zombie, nếu anh về với tôi, tôi sẽ cung cấp máu mình cho anh nghiên cứu. Tôi tin chắc chắn sẽ có ngày anh có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, giải cứu tất cả những người sống sót. Tôi tin anh, cũng xin anh hãy tin tôi.”
Động tác lau kính của Chu Doãn Thịnh bỗng chốc tạm dừng. Hắn nhìn người đàn ông đứng bên dưới với ánh mắt khó tin. Lôi Xuyên bị rơi vào trạng thái chết não, đáng lý ra không biết việc này mới đúng. Nhưng hắn biết, còn hiểu rất rõ. Vì sao?
Một suy đoán hiện lên trong đầu, khiến Chu Doãn Thịnh tức thì có cảm giác sống sót sau tai nạn. Trước đó Lôi Xuyên vẫn chưa sống lại, người sống lại là Quách Trạch Thuỵ. Mọi hành động tựa như tiên tri của hắn đều do Quách Trạch Thuỵ dẫn dắt. Hiện tại Lôi Xuyên này mới là sống lại trăm phần trăm. Tuy rằng ngủ say, nhưng hắn vẫn có cảm giác với thế giới bên ngoài, cho nên mới biết chuyện Bạch Mặc Hàn nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh. Chả trách hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu lôi kéo Bạch Mặc Hàn.
Dù có phải hắn mưu toan lợi dụng Bạch Mặc Hàn nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh rồi sau đó giết hắn báo thù hay không, Chu Doãn Thịnh đều cảm thấy không quan trọng. Vốn ngỡ rằng nhiệm vụ đã thất bại, không ngờ lại tìm được đường sống trong chỗ chết, vận cá cược của hắn quả nhiên rất tốt.
Chu Doãn Thịnh âm thầm cười to, ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt nóng rực như có thể đốt xuyên người khác nhìn chằm chằm Lôi Xuyên.
Ánh mắt kia như một con dao giải phẫu, chỉ chăm chăm mổ xẻ Lôi Xuyên từ trong ra ngoài một lần, vậy mà không hề khiến Lôi Xuyên tức giận hay căm hận, dù chỉ một chút.
Đúng, chính là như vậy, nhìn tôi, không cần nhìn bất kỳ ai khác với ánh mắt như vậy nữa. Hắn kêu gào trong tiềm thức, nhưng chính hắn lại không hề phát hiện, cố chấp giơ tay cầu xin – “Tiến sĩ, hãy đi với tôi, tôi sẽ không hại anh.”
Chu Doãn Thịnh đeo kính lên, nhẹ nhàng thả người rơi vào vòng tay rộng lớn ấm áp của người đàn ông nọ.
Ôm thân hình gầy yếu quá mức kia vào lòng, từng tế bào trên người Lôi Xuyên đều phát run. Hắn muốn thu hẹp vòng tay, mạnh mẽ siết chặt eo tiến sĩ, lại sợ làm vỡ người nọ; hắn muốn giận dữ chỉ trích hành vi chạy trốn của người nọ, lại không nỡ nói nặng một lời, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm chặt lấy hắn, lặng lẽ thở dài.
Quách Trạch Thuỵ nhìn đại ca ôm lấy tiến sĩ như ôm lấy báu vật mất đi mà tìm lại được, ánh mắt sâu thẳm. Hắn rõ ràng là người tay chân vụng về, thế nhưng lại nâng tay chải gọn từng sợi tóc hỗn loạn của tiến sĩ, sau đó mới áp tay lên miệng vết thương của tiến sĩ mà chữa trị, cuối cùng cởi áo khoác bọc kín người nọ, ôm hắn ra ngoài với điệu bộ độc chiếm.
Quách Trạch Thuỵ cảm thấy hoảng hốt với sự thay đổi của đại ca. Y biết, trước khi sống lại, chắc chắn giữa đại ca và tiến sĩ Bạch đã xảy ra chuyện gì đó. Thái độ dịu dàng đến cùng cực kia của hắn rõ ràng đã vượt qua giới hạn bạn bè.
Đám người còn chưa ra đến cửa, Chu Doãn Thịnh lại đột nhiên dừng lại, chậm rãi nói – “Chờ thêm một lát, Lăng Phong sắp quay lại rồi.”
“Không thể chờ nữa, buổi tối thây ma càng ngày càng nhiều, chúng ta chỉ có vài người, e rằng không đối phó được.” – Nhắc đến Triệu Lăng Phong, Lôi Xuyên lại khó chịu.
“Mấy người không chờ thì cứ đi trước đi, tôi chờ.” – Chu Doãn Thịnh không hề e sợ.
Lôi Xuyên cố lắm mới nhịn được lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng nói – “Được rồi, chúng ta chờ. Nhưng không thể chờ ở đây, phải tìm một nơi an toàn hơn. Anh yêu tâm, dọc đường chúng ta sẽ để lại ký hiệu, Triệu Lăng Phong cũng là quân nhân, có thể xem hiểu.”
Đương nói chuyện thì có bóng người nhanh chóng lại gần, quát – “Lôi Xuyên, buông tiến sĩ ra!”
Quách Trạch Thuỵ lập tức bước lên cản lại, lại bị Lôi Xuyên đẩy ra. Hai người nhanh chóng lăn xả vào đánh nhau. Lôi Xuyên vốn chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại đối phương, nhưng hắn cố tình nương tay, từng đấm từng đấm oanh tạc, dòng năng lượng mạnh mẽ hỗn hợp sấm sét và lửa va chạm vào cơ thể cứng như kim loại, phát ra tiếng nặng nề khiến màng tai người ta đau đớn.
“Mày chăm sóc tiến sĩ thế à? Anh ấy suýt nữa thì bị chó thây ma giết chết!” – Dùng nắm tay đập nát tầng kim loại bọc thân Triệu Lăng Phong, đôi mắt Lôi Xuyên đỏ lừ, gườm gườm nhìn anh một cái, sau đó mới ôm tiến sĩ mặt mày trắng bệch chạy về phía chiếc SUV gần nhất, để lại một câu ngắn gọn – “Đi theo.”
Quách Trạch Thuỵ lập tức kéo Triệu Lăng Phong còn đang tự trách chen vào hàng ghế sau. Đoàn xe ầm ầm lái đi, đâm cho thây ma cản đường máu thịt tung toé.