Editor: L’espoir
*
Triệu Lão Căn đánh giá con gái, mới có vài ngày không gặp, hình như đã béo lên một chút, nhìn có vẻ khỏe khoắn hơn, có thể thấy sau khi lấy chồng con bé không bị thiệt thòi, sống một cuộc sống thoải mái.
Kim Ngân Hoa cũng đang quan sát đứa con gái riêng này.
Bà không phải loại mẹ kế ác độc hay thích chà đạp người khác, sau khi bà gả tới đây tình cảm với Triệu Mai Tử không tốt cũng không xấu, Triệu Mai Tử thật sự là một cô gái khiến người ta rất khó tìm ra khuyết điểm, cô cũng không vì bà là mẹ kế vào cửa mà đi gây chuyện khắp nơi, trái lại, ngoại trừ làm việc, cô gần như không có cảm giác tồn tại trong gia đình này.
Năm đó Kim Ngân Hoa liên tiếp sinh hạ hai đứa con, đàn bà ở nông thôn mạng cứng, sinh con rồi vẫn phải ra đồng làm việc như thường, nhưng sự tồn tại của Triệu Mai Tử khiến Kim Ngân Hoa cảm thấy rất nhẹ nhõm, lúc bà xuống ruộng, Triệu Mai Tử sẽ giúp bà trông nom hai đứa em trai, hai vợ chồng bà đi làm ruộng về là có ngay bữa cơm nóng hổi, những việc nhà khác Triệu Mai Tử cũng xắn tay vào đỡ đần.
Chờ đến khi cô lớn hơn chút nữa, cô bèn chủ động đề nghị xuống ruộng làm việc để kiếm điểm công, năm đó nạn đói, cũng nhờ có thêm sức lao động của cô mà gia đình năm miệng ăn mới thuận lợi vượt qua được giai đoạn khó khăn, không những không ai bị chết đói, mà cũng không ai bị suy kiệt vì thiếu ăn.
Kim Ngân Hoa tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ những điều tốt đẹp về con gái riêng, cho nên khi đám đàn bà xung quanh xúi giục bà bán con gái riêng với giá cao để dành chút tiền cho con trai mình xây nhà cưới vợ, bà đã thẳng thừng nhổ nước bọt vào những kẻ chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo đó.
Người trong thôn cười bà ngốc, nhà ai mà chẳng kiếm được một khoản tiền khi gả con gái đi, nếu không chẳng phải nuôi phí công sao? Huống chi đứa con gái này của nhà bà còn chẳng phải máu mủ ruột rà.
Kim Ngân Hoa không phải cố tình làm màu để tạo danh tiếng, bà đơn giản chỉ cảm thấy rằng bảo bà đối xử với Triệu Mai Tử như con gái ruột thì hơi gượng ép, bà không phải thánh nhân, chắc chắn là thương con ruột của mình hơn, nhưng bà cũng không thể làm hại con gái người ta, như thế thì rất thất đức.
Tìm cho cô một gia đình ổn rồi gả cô đi, sau đó hai bên chỉ cần coi nhau như thân thích bình thường, gặp gỡ ngày lễ ngày Tết, như vậy không quá lạnh nhạt cũng không quá gần gũi.
Bản thân Triệu Mai Tử cũng không biết, sau khi cô về nhà nói muốn lấy chồng ở thành phố, Kim Ngân Hoa thật sự đã lén lút tìm người hỏi thăm tình hình của Tống Thần.
Cha mẹ Tống Thần đã qua đời sớm, đây vừa là cái lợi vừa là bất lợi, bất lợi là tương lai sẽ không có ai hỗ trợ, đợi đến khi Triệu Mai Tử sinh con và làm mẹ rồi, chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian luống cuống tay chân, cái lợi là không có người lớn chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ cần một mình Tống Thần thấy ưng, cô sống trong nhà kia không phải lo lắng bị người ta soi mói điều kiện.
Kim Ngân Hoa điều tra tình hình của Tống Thần, chủ yếu lo lắng tại sao một thanh niên có công việc ổn định ở thành phố, ngoại hình đàng hoàng lại để mắt đến Mai Tử nhà bà. Liệu có phải có điều gì khuất tất hay không?
Không phải Kim Ngân Hoa xem thường Mai Tử, mà là điều kiện của cô và Triệu Tuyết Như đã rõ ràng như vậy, người sáng suốt đều có thể nhận ra được chênh lệch, Triệu Mai Tử được công nhân trong thành phố để mắt đến, ngay cả Triệu Lão Căn và Kim Ngân Hoa cũng rất chấn động.
Sau khi biết Tống Thần là người chơi bời lêu lổng, ỷ vào mình là công nhân chính thức mà lười biếng ngày này qua ngày khác, Kim Ngân Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà cảm thấy, có lẽ người ta thật sự là nhìn trúng sự chịu khó và giỏi giang của Mai Tử.