Editor: L’espoir
*
Dù sao thì đồng chí nào nhận được kẹo cũng đều rất vui vẻ, đừng tưởng đó chỉ là loại kẹo rời được bán theo cân rẻ tiền nhất, đây cũng là thứ tốt khó có được, Tống Thần có thể mua được nhiều kẹo như vậy là nhờ phiếu 2 cân kẹo được chia khi cưới.
Nếu như không có chính sách phúc lợi này, muốn có được nhiều kẹo như vậy khi kết hôn, có lẽ phải tìm cách đến thị trường chợ đen để mà mua.
Hôm nay là ngày thứ hai của ngày nghỉ kết hôn, nên cũng không cần về thôn chuyển quan hệ lương thực gấp ngay trong hôm nay, bởi vì ngày mai chính là ngày lại mặt, có thể tranh thủ làm chuyện này luôn, vừa lúc ngày nghỉ kết hôn chấm dứt, Triệu Mai Tử sẽ mang theo những giấy tờ đó đến Ủy ban công tác để làm thủ tục nhậm chức.
Như vậy thời gian được nối kết hợp lý, cũng không lãng phí thời gian nghỉ kết hôn cuối cùng của Tống Thần trước khi nghỉ việc.
“Sau khi trở về, khoan hẵng nói chuyện công việc trong đại viện.”
Trên đường từ nhà máy cán thép trở về tứ hợp viện, Tống Thần không quên nhắc nhở một câu.
“Tại sao?”
Triệu Mai Tử không hiểu lắm, chẳng phải đây là chuyện mà người trong viện sớm muộn gì cũng sẽ biết hay sao?
Trong viện này có khá nhiều công nhân làm việc ở nhà máy cán thép, Tống Thần đã chuyển công việc của mình cho cô, đợi đến ngày cô đi làm thì tin này sẽ được lan truyền, trước sau cũng chỉ chênh nhau vài ngày.
“Em mới gả vào đây, nên vẫn chưa quen với mấy người trong viện này, chuyện này em cứ nghe theo anh là không sai đâu.”
Những người trong viện này đều là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết, hiểu biết của Tống Thần về họ không chỉ giới hạn trong những ký ức mà nguyên thân để lại cho anh.
“Anh kể cho em nghe một chút đi.”
Lời nói của Tống Thần lại càng khơi gợi sự tò mò của Triệu Mai Tử.
Cô cảm thấy lời nói của chồng mình có hàm ý khác, cứ như thể trong tứ hợp viện đang ẩn giấu một thế lực thù địch nào đó vậy. Thêm nữa, cô mới gả về đây được một thời gian ngắn, chỉ quen mặt với những hộ gia đình trong tứ hợp viện này, nhưng vẫn chưa tiếp xúc nhiều, nên đương nhiên là không thể hiểu rõ họ.
Nhưng bởi vì chuyện tiền mừng, Triệu Mai Tử vẫn có ấn tượng tốt về những người hàng xóm trong tứ hợp viện, cảm thấy họ đều là những bậc trưởng bối hào phóng và phúc hậu.
Nhà máy cán thép cách con ngõ họ ở khá xa, chỉ đi bộ thôi cũng mất khoảng 40 phút, giữa đường cũng không có xe buýt chạy thẳng, thời buổi này mọi người đều muốn tiết kiệm tiền nên đa phần chọn đi bộ, đây cũng là lý do vì sao nhiều công nhân chọn ăn trưa ở nhà máy, nếu như ở xa, một lần đi một lần về mất quá nhiều thời gian.
Triệu Mai Tử muốn tranh thủ trên đường về yêu cầu Tống Thần kể cho cô nghe.
“Trước tiên mình đi mua những thứ lại mặt mà em cần, những chuyện khác tối về sẽ kể cho em nghe.”
Triệu Mai Tử nghe Tống Thần nói xong, cảm thấy quả thật cũng không cần gấp gáp, vì thế gật đầu đồng ý.
*****
Bởi vì nạn đói vừa qua, sản xuất vật chất vẫn chưa phục hồi hoàn toàn nên quà Tết vào những ngày này nhìn chung không nặng nề.
Đáp lễ lại mặt ngày thứ ba của Triệu Tuyết Như, góa phụ Từ chỉ chuẩn bị một túi đường đỏ nhỏ, còn chưa đầy một lượng, chỉ vậy thôi mà góa phụ Từ vẫn tự cho là mình rất hào phóng.
Nhưng hiển nhiên Triệu Tuyết Như không hài lòng với phần quà lại mặt này, ngày lại mặt mí mắt của Triệu Tuyết Như sưng húp lên, có thể thấy được cô đã khóc cả đêm vì quà lại mặt này.
Mặc dù góa phụ Từ chuẩn bị quà đáp lễ khá sơ sài, nhưng để con gái mình có một cuộc sống dễ chịu hơn một chút ở nhà chồng, người nhà họ Triệu vẫn chuẩn bị khá nhiều quà đáp lễ cho Triệu Tuyết Như mang về.
Trên cơ bản đều là rau dưa và trái cây trồng trong vườn rau nhà mình, trong thành phố họ không có đất vườn riêng, chỉ có thể trồng một ít hành, gừng, tỏi ở những góc xó, những loại trái cây và rau dưa khác đều phải tự bỏ tiền túi đi mua, khi Triệu Tuyết Như mang theo một túi đầy rau dưa về khiến các bác gái trong viện hâm mộ một trận, cảm thấy cưới một người vợ ở nông thôn kỳ thật cũng không có gì không tốt.