Giọng điệu của Lê Tử Ngôn rất thận trọng, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương cùng mong đợi.
Thẩm Trác Viễn thu hết cảm xúc của đối phương vào trong mắt, gắp một miếng tôm Long Tỉnh, thịt tôm tươi mềm, hương vị đậm đà, rất phù hợp với khẩu vị của Thẩm Trác Viễn, chẳng qua mùi vị này hình như không giống nhà hàng Trung Quốc mà hắn trước đây thường đến, có vẻ còn ngon hơn.
Nồi vịt nấu măng hương vị càng thêm thơm ngon, nước canh thanh ngọt, dầu mỡ nhưng không ngấy, thịt cũng không tanh, Thẩm Trác Viễn không phải là một người sành ăn, nhưng vẫn nhịn không được gắp nhiều hơn vài đũa.
"Thẩm tổng, mùi vị có được không?"
"Cũng không tệ, là nhà hàng nào?"
"......À, vẫn là chỗ cũ."
Lúc Lê Tử Ngôn nói lời này hơi cúi đầu, giống như đang lảng tránh, đưa ngón tay sờ sờ mũi.
Thẩm Trác Viễn cũng không phải kẻ ngốc, hương vị đồ ăn khác nhau, từ câu trả lời và biểu hiện của Lê Tử Ngôn nói cho hắn biết mọi thứ không đơn giản như vậy.
Hắn đem tầm mắt đặt trên người Lê Tử Ngôn, mơ hồ đánh giá, ánh mắt dừng lại trên ngón tay Lê Tử Ngôn.
Ngón tay vốn trắng nõn mềm mại nay xuất hiện thêm một băng cá nhân trong suốt, theo lý mà nói nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, nhưng nó lại cực kỳ nổi bật trên bàn tay bạch ngọc của Lê Tử Ngôn.
"Tay cậu bị sao vậy?"
"A?"
Lê Tử Ngôn mạnh mẽ đem bàn tay đang cầm đũa rút về, bởi vì động tác có chút lớn, nên làm rơi cả đôi đũa xuống đất.
Tiếng đũa rơi xuống khiến trái tim Lê Tử Ngôn run rẩy, vội vàng khom lưng muốn nhặt lên, lại bị Thẩm Trác Viễn ngăn cản.
"Đừng nhúc nhích."
Thẩm Trác Viễn đưa tay nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn, đem ngón tay dán băng cá nhân của đối phương đưa lên trước mặt:
"Tay cậu bị thương? "
"Không có, chỉ là, chỉ là vết thương nhỏ."
Lê Tử Ngôn mím môi, muốn rút tay về, nhưng không biết là do sức lực của cậu quá yếu, hay là Thẩm Trác Viễn dùng sức nắm chặt, Lê Tử Ngôn căn bản không làm gì được.
Đôi mắt chớp chớp, khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng, nửa cúi đầu, lông mi cong lên như một vòng cung khiến cho cả người đều đặc biệt vô hại.
Thẩm Trác Viễn đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân, loại hình nào cũng đã gặp qua, nhưng Lê Tử Ngôn là người duy nhất không chủ động làm gì, chỉ dựa vào một biểu cảm đã dâng lên hứng thú của hắn, đầu quả tim giống như bị cặp lông mi này quét qua, tâm đều ngứa ngáy.
Băng cá nhân giống như bị vội vàng dán lên, phía trên còn rỉ máu, Thẩm Trác Viễn nhíu mày, không để ý đến sự phản kháng của Lê Tử Ngôn, đem băng cá nhân trên tay Lê Tử Ngôn lột xuống.
Trên ngón tay xinh đẹp có thêm một vết thương dài khoảng một centimet, có thể nhìn ra vết thương cũng không sâu, có lẽ là do xử lý quá vội vàng, máu còn chưa cầm hết, còn có một chút huyết tương từ vết thương chảy ra.
"Làm gì để bị như vậy?"
"......Vô tình quẹt trúng."
Lê Tử Ngôn vẫn cúi đầu, tay kia đặt trên đùi, các ngón tay luống cuống móc vào nhau.
"Vô tình bị thương?"
Thẩm Trác Viễn nhướng mày, nhìn vết thương trên tay Lê Tử Ngôn, lại nhìn đồ ăn ở trên bàn, nghĩ đến sự mong chờ trong giọng điệu vừa rồi của Lê Tử Ngôn, tất cả đã có đáp án.
Canh măng vịt ít nhất phải hầm đến bốn năm tiếng, tối hôm qua lúc bọn họ về đến nhà đã hơn chín giờ, Lê Tử Ngôn sợ là chưa ngủ được bao lâu, sáng sớm đã len lén nấu ăn cho hắn, còn phải giả vờ đặt đồ ăn ở nhà hàng, ngón tay bị thương còn phải giấu diếm. Trong lòng Thẩm Trác Viễn tràn ngập cảm giác thỏa mãn và kiêu ngạo khó giải thích, không nghĩ tới trợ lý của mình có tình cảm sâu đậm với mình như vậy nha.
Tâm tư sống động, tầm mắt Thẩm Trác Viễn dừng ở trên mặt Lê Tử Ngôn, sau đó trượt xuống người Lê Tử Ngôn, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng đậm.
"Sao bị thương không biết xử lý tốt vậy?"
Giọng nói ôn nhu của Thẩm Trác Viễn khiến Lê Tử Ngôn hoảng sợ, có chút luống cuống ngẩng đầu lên, lại nhanh chóng cúi đầu:
"Đừng nhúc nhích, tôi băng lại cho em."
Từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra hộp sơ cứu, dùng cồn nhẹ nhàng lau vết thương trên tay Lê Tử Ngôn, đợi đến khi máu không còn chảy nữa, dùng băng cá nhân dán lên.
"Bình thường rất cẩn thận, sao lại không biết chăm sóc bản thân mình vậy?."
"Dạ, xin lỗi, Thẩm tổng."
Lê Tử Ngôn nhẹ giọng xin lỗi, nhiệt độ trên mặt tăng mạnh, tai đều hiện lên màu đỏ.
"Sao mặt lại đỏ rồi? Xấu hổ?"
Nhiệt độ điều hòa trong công ty vẫn không đổi, căn bản không có khả năng dùng cái cớ bị nóng được, Lê Tử Ngôn mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vội vàng ăn xong, Lê Tử Ngôn thu dọn đồ ăn trên bàn, chạy trốn khỏi phòng nghỉ của văn phòng tổng giám đốc.
Thẩm Trác Viễn từ trên sô pha đứng lên, khẽ cười ra tiếng, trong giọng nói tràn ngập cảm giác nguy hiểm.
"Đang Làm việc?"
"A! Thẩm, Thẩm tổng!"
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Thẩm Trác Viễn, Lê Tử Ngôn bị dọa giật nảy mình, vừa định đứng lên, đã bị đối phương đè lên vai, không nhúc nhích được.
Người phía sau chậm rãi khom lưng, một tay đặt trên vai Lê Tử Ngôn, tay kia chống lên bàn, nhìn từ phía sau tư thế này giống như Thẩm Trác Viễn đang ôm Lê Tử Ngôn vào lòng.
Vừa rồi Lê Tử Ngôn đang ngồi tìm tài liệu ở bàn làm việc chung bên ngoài, Thẩm Trác Viễn từ phía sau đi tới, cậu hoàn toàn không phát hiện.
"Em đang tìm gì?"
Hơi nóng khi Thẩm Trác Viễn nói chuyện đều phun lên cổ và tai Lê Tử Ngôn, làm cho da thịt nơi đó nổi lên một mảnh hồng nhạt.
"Em, em đang tìm tài liệu cho cuộc họp buổi chiều."
"Không nghỉ ngơi sao?"
Thẩm Trác Viễn cúi đầu, nhìn vành tai ửng hồng của Lê Tử Ngôn, ánh mắt trở nên thâm trầm, có một loại xúc động muốn cắn lên.
Lê Tử Ngôn quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người quá gần, động tác như vậy, đôi môi mềm mại của cậu trực tiếp lướt qua má Thẩm Trác Viễn.
Lê Tử Ngôn từ trước đến nay luôn có thói quen súc miệng bằng nước súc miệng sau mỗi bữa ăn, Thẩm Trác Viễn chỉ cảm thấy mặt mình bị một thứ mềm mại ấm áp cọ xát, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, rõ ràng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn cũng không tính là hôn môi, lại đặc biệt quyến rũ người khác.
"Em xin lỗi! Xin lỗi Thẩm tổng! Em, em..."
"Tôi rất đáng sợ sao?"
Ánh mắt và giọng nói của Thẩm Trác Viễn đều ôn nhu một cách khác thường, hoàn toàn quên mất bộ dáng hung ác của mình khi đối xử với các nhân viên khác.
Lê Tử Ngôn lắc đầu, nhiệt độ trên mặt tăng lên vùn vụt, không dám đối mặt với Thẩm Trác Viễn, nhưng hết lần này tới lần khác cậu làm như vậy cũng không khiến người ta nghĩ cậu giả vờ, chỉ làm cho người ta cảm thấy cậu đặc biệt đáng yêu.
"Đừng căng thẳng như vậy, trợ lý Lê, tôi rất thích em."
"......Cám ơn, cám ơn Thẩm tổng."
Lê Tử Ngôn nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhưng lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng cúi đầu, bàn tay Thẩm Trác Viễn đặt trên vai Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, đưa ngón tay búng một cái vào vành tai Lê Tử Ngôn:
"Ngày mai tôi có một tiệc rượu, đừng quên."
"Dạ, Thẩm tổng yên tâm."
Thẩm Trác Viễn nói xong liền quay về phòng làm việc, nhưng trên đường trở về ánh mắt của hắn đều mang theo thỏa mãn, thậm chí còn đưa tay sờ lên gò má vừa mới bị hôn.