Mặc dù sự cạnh tranh giữa các tuyển thủ rất khốc liệt, nhưng tất cả mọi người đều là bạn học chung trường, chung ngành, bình thường cúi đầu ngẩng đầu nhìn nhau, tình cảm cũng không tệ, cho nên tuy rằng thua cuộc cũng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nản lòng, mà còn chân thành chúc các bạn khác có thể đại diện cho trường đi thi đấu. Huống chi nếu tuyển thủ tham gia thi đấu là của trường mình, vậy trường học cũng sẽ được chú ý theo, đó cũng là một cơ hội cho bọn họ. Cho nên mọi người chỉ chán nản thất vọng trong chốc lát, hậu trường lại trở thành cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có một góc nhìn rất ảm đạm, người ngồi trên ghế đang co rúm lại, không còn dáng vẻ cao ngạo như trước, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy trên mặt hắn đầy vẻ ghen tị không cam lòng.
"Anh Tư Kiệt..."
Bạch Hạo Hiên ở bên cạnh lo lắng nhìn Vương Tư Kiệt, không biết nên làm gì bây giờ.
Vương Tư Kiệt cắn môi, trong mắt là một đám mây đen, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Bạch Hạo Hiên ở bên cạnh, lại nhìn về phía Lê Tử Ngôn đang được mọi người vây quanh, trong lòng cảm thấy tức giận cùng không cam lòng.
"...... Không sao đâu, Hạo Hiên, nếu lúc ấy tôi cẩn thận một chút, không bị trẹo mắt cá chân thì tốt rồi."
Vương Tư Kiệt biểu tình có một tia tối tăm, buồn bã cúi người vuốt ve mắt cá chân của mình, có thể thấy rõ một tấm băng gạc, nhưng trong lòng hắn biết, cái bông gân này chẳng tính là gì cả, hơn một tháng trước đã tốt rồi, đây chỉ là một cái cớ và đường lui hắn tìm cho mình.
"Anh Tư Kiệt, anh đừng nói như vậy, em biết anh rất giỏi."
"Nếu tôi có thể giống như Tử Ngôn thì tốt rồi, giành được nhiều giải thưởng, biết dẫn chương trình, biết khiêu vũ, cái gì cũng có thể làm tốt, rất nhiều người thích cậu ấy."
Lời này của Vương Tư Kiệt giống như vô tình hâm mộ cùng không cam lòng với vận mệnh của mình, tầm mắt Bạch Hạo Hiên lại hướng về Lê Tử Ngôn, đối phương bị mọi người vây quanh chúc mừng, mà người trong lòng cậu ta cũng đứng bên cạnh Lê Tử Ngôn, lộ ra sự yêu thương và ngưỡng mộ mà chưa từng thể hiện với cậu ta.
Trong lòng dâng lên cảm giác không thể đứng nhìn được, Bạch Hạo Hiên lên tiếng mở miệng:
"Học trưởng Lê Tử Ngôn, anh có thể đem cơ hội này nhường cho anh Tư Kiệt được không?"
Nói thật, Lê Tử Ngôn có một loại dự cảm bất an, nhưng cậu không nghĩ tới, loại dự cảm này lại giống như đường bọc phân, ăn vào khiến người ta ghê tởm.
Cậu hiện tại thật sự rất muốn bổ đầu Bạch Hạo Hiên ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì, mà có thể nói ra được lời này.
Không đợi Lê Tử Ngôn mở miệng, đã có người đáp lại như thể vừa mới nghe chuyện cười:
"Em trai à, cậu đây là bị làm sao vậy? Dựa vào cái gì muốn Tử Ngôn nhường cơ hội này cho người khác? "
"Học trưởng đã tham gia nhiều cuộc thi, cũng đã nhận được không ít giải thưởng, chẳng lẽ không thể đem cơ hội lần này nhường cho người khác sao?"
Bạch Hạo Hiên chính là diện mạo của tiểu bạch thỏ, nhẹ nhàng nhíu mày, khóe mắt đỏ bừng, mím môi, bộ dạng như người làm sai là cậu ta, nếu là trước kia, những người bên cạnh đã sớm an ủi cậu ta:
"Hơn nữa học trưởng Tư Kiệt rất ưu tú, nếu không phải mắt cá chân bị thương, anh ấy cũng có thể được chọn. Vết thương trên mắt cá chân của anh ấy, theo lẽ đúng, không phải là bởi vì học trưởng Lê Tử Ngôn sao?"
"Bạch Hạo Hiên, cậu có biết cậu đang làm gì không?"
Người mắng chính là Hàn Diệc Triết, cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy bạn cùng phòng của mình lại vô lý gây náo loạn như vậy:
"Đây là một cuộc tuyển chọn, không phải là diễn kịch, cơ hội của anh ấy là dựa vào nỗ lực của anh ấy kiếm về, cậu dựa vào cái gì kêu anh ấy nhường cho người khác? Hơn nữa, mắt cá chân của học trưởng Vương Tư Kiệt bị thương là bởi vì hắn mãi chơi điện thoại không cẩn thận, chẳng lẽ điều này phải trách anh ấy đã chọn hắn làm người dẫn chương trình sao?"
"Nhưng... Nhưng coi như là vậy đi, học trưởng đã có nhiều giải thưởng rồi, vì sao còn muốn giành lấy cơ hội này? Tại sao không muốn nhường cho người khác? Hơn nữa lúc ấy học trưởng cũng chiếm việc dẫn chương trình của anh Tư Kiệt ca không phải sao?"
Lê Tử Ngôn ở một bên nghe xém chút nữa bật cười, cậu cho rằng học đệ này là bạch liên hoa, không ngờ là một thánh phụ.
"Xin lỗi, học đệ, tôi sẽ không nhường."
"Học trưởng, sao anh sống không có tình cảm mà còn ích kỉ như vậy?"
"Cậu..."
"Diệc Triết."
Lê Tử Ngôn ngăn cản Hàn Diệc Triết đang tức giận muốn nói thay cậu, lại gật đầu trấn an với bạn học bên cạnh đang phẫn nộ bất bình, xoay người nhìn về phía bên kia giống như bị bên đây cô lập:
"Tiểu Bạch, tôi biết cậu và Tư Kiệt rất giỏi, cũng biết cậu đang tiếc nuối cho cậu ấy, nhưng tôi muốn cùng cậu nói vài điều: Thứ nhất, lúc ấy tôi thay thế Tư Kiệt lên sân khấu, bởi vì tình huống của cậu ấy đột ngột xảy ra, dẫn đến việc chủ trì lúc sau bị hỗn loạn, nếu tôi không lên sân khấu, có lẽ toàn bộ bữa tiệc sẽ xảy ra sai sót lớn, mà ngay cả nếu tôi không đi, thì những người khác cũng sẽ đi."
"Hơn nữa, tôi đã giành được nhiều giải thưởng, nhưng mỗi một cơ hội của tôi đều là do chính bản thân tôi nỗ lực, mỗi một giải thưởng đều có mồ hôi của tôi, vì sao lại đem cơ hội của mình nhường cho người khác? Tại sao phải để công sức của tôi cho người khác?"
"Ngoài ra, việc tuyển chọn với đánh giá kết quả đều do các thầy cô quyết định, tôi không có quyền can thiệp, cũng không thể tự mình nhường nhịn, bởi như vậy không chỉ là không tôn trọng bản thân tôi, mà còn không tôn trọng các tuyển thủ dự thi khác. Hôm nay đứng ở chỗ này, mỗi một học trưởng học tỷ, mỗi một học đệ học muội, mỗi một bạn học của tôi, bọn họ đều vì lần tuyển chọn này mà đã rất nỗ lực, việc nhượng bộ của tôi chính là sự sỉ nhục đối với bọn họ, cho nên tôi nhắc lại một lần nữa, tôi sẽ không nhường cơ hội lần này. Cơ hội sẽ có một lần nữa, thay vì ở đây thương cảm và so sánh, tốt hơn là chăm chỉ tập luyện để chuẩn bị cho lần sau đi."
Những lời này của Lê Tử Ngôn là nhìn về phía Vương Tư Kiệt nói, chuyện khôi hài hôm nay, chỉ sợ không thể thiếu công lao Vương Tư Kiệt châm ngòi thổi gió, một đóa hắc tâm liên, một đóa thánh phụ bạch liên hoa, hai người ở cùng nhau thật đúng là Hắc Bạch Song Sát.
Ánh mắt thâm thuý của Lê Tử Ngôn khiến Vương Tư Kiệt run rẩy, hắn cúi đầu kéo Bạch Hạo Hiên, ra hiệu đối phương đừng nói nữa. Mà Bạch Hạo Hiên hiển nhiên cũng bị những gì vừa mới phát sinh làm cho cứng họng, như thế nào cũng không phát ra âm thanh.
Sau khi chúc mừng và xin lỗi bạn học xung quanh, Lê Tử Ngôn mới có thể rời khỏi hậu trường, Hàn Diệc Triết đi theo phía sau cậu, đi tới cửa, đột nhiên xoay người:
"Tuy tôi không am hiểu nghệ thuật, nhưng vẫn phân biệt được cái đẹp và cái xấu, thay vì ở chỗ này than phiền, không bằng cố gắng luyện tập. Đúng rồi, tôi nhớ là bị bong gân nhưng không tổn thương đến xương, tối đa nửa tháng là có thể khỏi hẳn. Nếu có người cảm thấy đau lòng cho học trưởng Tư Kiệt, thì mang cơ hội của mình nhường cho hắn đi."
Nói xong, Hàn Diệc Triết rời khỏi hậu trường, ánh mắt mang theo lửa giận cùng thất vọng khiến Bạch Hạo Hiên sợ hãi, mà xung quanh đều là ánh mắt của học trưởng học tỷ còn có bạn học cùng lớp, khiến sắc mặt Bạch Hạo Hiên trắng bệch.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn luôn đứng ở đỉnh cao của đạo đức để chỉ trích người khác, giống như một thiên thần bảo vệ công lý, hầu như đều nhận được sự ủng hộ của những người xung quanh, lời khen ngợi của cha mẹ và giáo viên, chưa có ai chỉ trích cậu ta rõ ràng như vậy.
Nhất thời, cả người cậu ta giống như rơi xuống hầm băng.
Hàn Diệc Triết nhanh chóng đuổi kịp Lê Tử Ngôn đang đi trước mặt hắn, kéo cổ tay đối phương về phía mình, để cho cậu xoay người, lập tức nhìn thấy một đôi mắt đỏ hoe.
Hàn Diệc Triết giống như bị mê hoặc, thuận theo trái tim, duỗi tay ôm lấy hai má Lê Tử Ngôn:
"Em không biết hôm nay Bạch Hạo Hiên bị làm sao, thật sự rất xin lỗi, anh."
Lê Tử Ngôn vốn có thể chống đỡ được biểu tình, nhưng khi nghe được lời này của Hàn Diệc Triết, lại bĩu môi, bộ dáng ủy khuất, vùi mặt vào trong lòng Hàn Diệc Triết.
"Anh thật sự không nghĩ tới, vì sao, chẳng lẽ anh thật sự gây ra nhiều chuyện phiền phức làm tổn thương người khác sao?"
Sự bi thương và bất lục trong lời nói của Lê Tử Ngôn giống như những mũi kim hung hăng đâm thẳng vào tim Hàn Diệc Triết, làm cho ngực hắn rậm rạp đau đớn. Hắn đưa tay ôm chặt lưng Lê Tử Ngôn:
"Làm sao có thể? Anh, anh là người giỏi nhất mà em từng gặp."
"Diệc Triết, em có thể ôm anh một lát được không?"
"Đương nhiên rồi, anh, em ôm anh."
"Ừm."
Lê Tử Ngôn vùi mặt vào lòng Hàn Diệc Triết, khóe môi nhếch lên một nụ cười, hai má còn cọ cọ vào ngực đối phương.
Hàn Diệc Triết nhất thời cứng đờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thậm chí còn hy vọng đối phương ở trong lòng hắn thêm một lát, tốt nhất là cả đời.
Loại suy nghĩ này khiến cho nội tâm hắn cảm thấy vô lý, nhưng cũng tha thiết hy vọng.