Một tiếng gọi nhẹ nhàng phá vỡ cảm xúc và ảo tưởng của Hàn Diệc Triết, hắn và Lê Tử Ngôn theo hướng phát ra âm thanh nhìn qua, thấy Bạch Hạo Hiên vốn đang nằm trên giường với vẻ mặt tái nhợt đã mở mắt.
"......"
Lê Tử Ngôn cảm giác thật thần kỳ, trên người cậu em này hình như được trang bị radar, có thể quét được sự tồn tại của Hàn Diệc Triết, đến bên cạnh hắn thì ngất xỉu, hắn đến thì có thể tỉnh dậy.
"Tiểu Bạch, cậu tỉnh rồi, cảm giác thế nào?"
"Tôi không sao, cám ơn học trưởng."
Bạch Hạo Hiên ngắn gọn cảm ơn Lê Tử Ngôn, đôi mắt ngập nước chỉ nhìn về phía Hàn Diệc Triết, trong ánh mắt không che giấu được sự mừng rỡ.
"Cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi chăm sóc cậu, nếu thật sự muốn cảm ơn, thì nên cảm ơn học trưởng Tử Ngôn mới đúng."
Hàn Diệc Triết liên tục xua tay, nhíu mày, không nhìn ra được biểu tình rõ ràng:
"Lúc cậu ngất xỉu, là học trưởng đưa cậu đến phòng y tế, anh ấy vẫn luôn ở đây chăm sóc cậu."
"...... Vâng, cảm ơn học trưởng."
"Không có gì, cậu là học đệ của tôi, chiếu cố cậu là việc tôi nên làm."
Lê Tử Ngôn không bỏ lỡ sự mất mát xuất hiện trong mắt Bạch Hạo Hiên, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi trong lòng, liếc nhìn Hàn Diệc Triết vẫn chưa nhận ra được gì, cảm thấy nhiệm vụ lần này của cậu quả thật rất gian nan.
Theo tình hình hiện tại, Hàn Diệc Triết hơn phân nửa là nhìn không ra các tín hiệu của Bạch Hạo Hiên, biểu hiện như một người đàn ông thẳng tính. Điều này rất tốt, ít nhất tính cách của Hàn Diệc Triết có thể giảm bớt rất nhiều "tình địch" cho Lê Tử Ngôn, nhưng đồng thời cũng gây thêm nhiều khó khăn cho Lê Tử Ngôn.
"Tiểu Bạch học đệ, bác sĩ ở trường vừa rồi nói với tôi rằng thể chất của cậu có chút yếu, có triệu chứng hạ huyết áp cùng hạ đường huyết, cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ít nhất phải tăng cường luyện tập thể thao, tình trạng hiện tại của cậu còn có thể tiếp tục đi tham gia huấn luyện quân sự được không? Nếu cảm thấy không khỏe, tôi có thể giúp cậu xin huấn luyện viên cho nghỉ phép, việc đó không thành vấn đề."
Quả thật Lê Tử Ngôn là có ý tốt, dù sao cái vóc dáng nhỏ bé này của Bạch Hạo Hiên có khi hai ba ngày lại ngất xỉu một lần. Thời gian huấn luyện quân sự tuy rằng không kéo dài tới nửa tháng, nhưng cậu ta chắc cũng không chịu được.
Những lời này làm cho Bạch Hạo Hiên cảm động, tuy rằng cậu ta muốn tiếp xúc nhiều hơn với Hàn Diệc Triết, nhưng cậu ta càng chán ghét cảm giác mệt mỏi vừa nóng vừa dính như vậy.
"Cám ơn học trưởng, tôi có thể tự mình đi nói với huấn luyện viên."
"Vậy tốt rồi, có cái gì cần hỗ trợ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
"Ừm."
Hai người tùy ý trao đổi vài câu, có lẽ là nhìn thân thể suy yếu của Bạch Hạo Hiên, giọng điệu của Lê Tử Ngôn đều rất dịu dàng, nhưng điều này mang đến cho Hàn Diệc Triết một tư vị không thể giải thích được.
"Học trưởng, anh còn chưa ăn cơm, để lát nữa sẽ nguội."
"A, đúng vậy, chút nữa đã quên, Tiểu Bạch, cậu đói không, có muốn ăn gì không?"
Bạch Hạo Hiên nhìn thoáng qua thức ăn đặt trên bàn, bởi vì hôm nay có rất nhiều người đi huấn luyện quân sự, Hàn Diệc Triết cũng vừa mới vào trường, chỉ có thể tùy tiện mua vài phần thức ăn nhanh, hắn lại không rõ khẩu vị của Lê Tử Ngôn, nên mua hai món mì trộn tương đối thanh đạm, lúc này ăn cũng coi như giải quyết được cơn đói.
Chỉ là Bạch Hạo Hiên không thích mùi dầu mè nồng nặc, nụ cười của cậu ta nhạt dần, lắc đầu:
"Không cần, cảm ơn học trưởng, tôi không thích ăn dầu mè, chờ tôi nghỉ ngơi một lát, tự mình đi ăn được rồi."
"Vậy được rồi."
Lê Tử Ngôn cũng không cưỡng ép, nhìn Hàn Diệc Triết, cầm phần mì có vị đậm hơn một chút mang đi. Cũng không phải cậu thích vị này, mà là buổi chiều Hàn Diệc Triết còn phải tiếp tục huấn luyện quân sự, ăn quá mặn sẽ dễ khát nước, gây trở ngại cho trạng thái buổi chiều của hắn.
Hai người ăn một lát, dọn dẹp phòng, mới cùng Bạch Hạo Hiên đã nghỉ ngơi đủ rời khỏi phòng y tế.
Hàn Diệc Triết muốn đi theo Lê Tử Ngôn, nhưng buổi chiều hắn còn phải huấn luyện quân sự, nên chỉ nhìn Lê Tử Ngôn vài cái rồi rời đi.
Mà Bạch Hạo Hiên thì đi theo Lê Tử Ngôn đến phòng tài vụ, hai người mới tách ra.
Huấn luyện quân sự kéo dài tổng cộng 12 ngày, Lê Tử Ngôn cũng không thể ngày nào cũng đi đến địa điểm huấn luyện, bốn ngày sau khi khai giảng, cậu cũng chính thức đi học, chỉ có thể xen kẽ tìm thời gian, dựa theo sự phân phó của thầy cô đi kiểm tra tình hình của hệ thể thao và hệ khiêu vũ.
Ngày cuối cùng của khoá huấn luyện quân sự là buổi trình diễn kết quả huấn luyện của các tân sinh, Lê Tử Ngôn làm công tác hậu cần nên có thể ngồi ở hàng đầu tiên, cậu còn chưa đặt mông ngồi nóng ghế, đã bị huấn luyện viên gọi đi làm hậu cần cho các tân sinh viên.
"Học trưởng Tử Ngôn, anh tới rồi!"
Hàn Diệc Triết vừa nhìn thấy một người mặc áo sơ mi ngắn tay đứng giữa đám tân sinh cao lớn mặc đồ xanh lam đã nhận ra được là Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn vốn trắng nõn, sinh viên năm nhất sau khi trải qua đợt huấn luyện đã đen hơn lúc đầu, Lê Tử Ngôn đứng giữa bọn họ như phát sáng:
"Không phải anh nói hôm nay sẽ làm khán giả sao?"
Lê Tử Ngôn cũng rất bất đắc dĩ, cười xua tay, ngón tay chỉ vào người huấn luyện viên đang kiểm tra đồng phục cho bọn họ:
"Là hướng dẫn viên kêu anh tới, hôm nay mọi người đều rất đẹp trai!"
Phòng ngủ của bọn họ ngoại trừ Bạch Hạo Hiên không tham gia huấn luyện quân sự ra, ba người còn lại vẫn kiên trì. Hơn nữa đều được chọn vào hàng ngũ nam cho buổi trình diễn cuối cùng. Lúc này bọn họ không mặc quân phục bình thường nữa mà là trang phục chính quy.
Áo khoác quân phục trắng tuyết mặc trên người bọn họ không hề không thích hợp, phối hợp với màu da lúa mạch ngược lại càng tăng thêm vẻ nam tính. Hàn Diệc Triết vốn anh tuấn cứng rắn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, cả người đều uy nghiêm. Một thân quân phục màu trắng càng làm vẻ chính trực, nam tính cùng khí chất trên người hắn tăng thêm ba phần.
Bản thân Lê Tử Ngôn thấp hơn Hàn Diệc Triết nửa cái đầu, hôm nay Hàn Diệc Triết lại mang giày quân đội, từ góc độ của Lê Tử Ngôn chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên, không biết là do góc độ, hay là ảo giác của Lê Tử Ngôn, cậu luôn cảm thấy ánh mắt Hàn Diệc Triết nhìn về phía cậu so với nhìn người khác càng thêm dịu dàng mừng rỡ.
"Chiều nay huấn luyện của các cậu sẽ kết thúc, lát nữa phải biểu hiện thật tốt, chờ các cậu nghỉ ngơi một đêm, tôi sẽ mời các cậu một bữa cơm lớn."
"Thật sao?! Em sẽ đi, Lê ca, anh thật tuyệt!"
Người vừa nói là bạn cùng phòng của Hàn Diệc Triết, tính cách của mọi người đều rất giống nhau, dương quang hoà đồng, tuy rằng thỉnh thoảng cũng hơi khó tính, nhưng bình thường rất tốt, lúc này lại kêu gọi thân thiết, một tiếng gọi Lê ca, Lê Tử Ngôn thì không cảm thấy gì, chỉ có Hàn Diệc Triết nghe thấy hơi khó chịu.
"Đừng ầm ĩ nữa, chuẩn bị một chút đi, lát nữa lại làm gì sai khẳng định sẽ bị ăn mắng!"
Hàn Diệc Triết bước lên không dấu vết ngăn cách khoảng cách giữa bạn cùng phòng và Lê Tử Ngôn, sau đó nhìn về phía Lê Tử Ngôn:
"Học trưởng Tử Ngôn, có thể giúp em kiểm tra xem có thiếu sót gì không?"
"Đương nhiên là được."
Lê Tử Ngôn gật đầu, mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt tập trung trên cà vạt của Hàn Diệc Triết, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt hơi lóe, cố ý bước về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người:
"Cà vạt của em có chút lỏng, anh giúp em thắt lại."
Lê Tử Ngôn không giống như mấy đứa con trai thích tạo kiểu màu mè trên tóc, chỉ cắt một kiểu tóc dịu dàng và ngoan ngoãn. Có lẽ là bởi vì vừa mới chen lấn trong đám đông, ngọn tóc ngắn màu đen hơi vểnh lên đầu Lê Tử Ngôn, ánh mắt của cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm động tác trên tay, bởi vì quá chuyên chú, đôi môi khẽ mở ra, từ góc nhìn của Hàn Diệc Triết, nhìn cực kì vô hại.
Mạnh mẽ thu hồi tầm mắt, hai tay Hàn Diệc Triết đặt hai bên thân thể siết chặt, hít sâu một hơi. Nhưng không áp chế được suy nghĩ trong lòng hắn, mà trong khoang mũi tràn đầy mùi hương trà hoa thanh khiết.