Lai Tháp hẳn là cực kỳ mệt, nằm xuống chưa bao lâu đã ngủ say, nhưng hai tay của hắn vẫn ôm chặt Lê Tử Ngôn, như thể là sợ Lê Tử Ngôn rời đi. Hiếm khi nhìn thấy Lai Tháp lộ ra dáng vẻ dựa dẫm thế này, Lê Tử Ngôn cảm thấy khá mới lạ, nằm sấp trong ngực Lai Tháp, thỉnh thoảng sờ sờ hai má Lai Tháp, nhưng không đánh thức đối phương.
Nhìn Lai Tháp đã ngủ say, Lê Tử Ngôn lấy điện thoại chỉnh độ sáng và chế độ im lặng rồi mở khung chat với Lê Tử Hàn, thăm hỏi vài câu rồi đi vào vấn đề chính.
Bé con: Anh hai, Lai Tháp có mang về cho em thứ gì đó.
Anh trai: Em uống chưa? Bây giờ cảm thấy trong người thế nào?
Bé con: Em uống rồi, nhưng không có cảm giác gì.
Anh trai: Vậy chắc là chưa có tác dụng, ước chừng Tuyết Oánh Thảo phải qua một thời gian ngắn mới có thể phát huy hiệu quả chữa bệnh.
Lê Tử Ngôn nhìn ba chữ xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt liền sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Lai Tháp, trong lòng ê ẩm còn mang theo ngọt ngào, cả người đều muốn run rẩy.
Tuy cậu đi vào thế giới này lúc nửa chừng, nhưng cậu đã tiếp nhận tất cả ký ức vốn có của Lê Tử Ngôn, cho nên cậu hoàn toàn nhớ rõ Tuyết Oánh Thảo là cái gì, cũng nhớ rõ Lê Tử Hàn từng bị thương vì đi thu hoạch Tuyết Oánh Thảo cho cậu.
Tay gõ phím càng ngày càng run rẩy, Lê Tử Ngôn gần như sắp không kìm chế được cảm xúc, liên tục cắn môi.
Bé con: Anh hai, hai anh có gặp nguy hiểm không, lỡ như bị thương thì sao! Anh hai! Sao anh lại đến đó! Anh biết rõ chỗ đó nguy hiểm mà!
Anh trai: Anh không bị thương, bé con đừng lo lắng, không sao đâu, Lai Tháp bị thương nhưng không nguy hiểm lắm, không có gì xảy ra.
Lê Tử Hàn không biết chuyện Lai Tháp vẫn che giấu với Lê Tử Ngôn, lập tức bại lộ tất cả, anh chỉ lo Lê Tử Ngôn sẽ sốt ruột.
Anh trai: Vết thương của Lai Tháp đã bắt đầu lành, em yên tâm, khả năng chữa bệnh của thú nhân cấp 3S rất mạnh, hơn nữa mấy ngày nay anh cũng đã chăm sóc cho cậu ấy rồi, sẽ không sao đâu, ngoan nào bé con.
Anh trai: Anh biết em lo lắng, nhưng Lai Tháp lo lắng cho em nhiều hơn.
Những lời này của Lê Tử Hàn gần như muốn ép nước mắt Lê Tử Ngôn trào ra, anh nói vài câu với Lê Tử Hàn, sau khi đảm bảo Lê Tử Hàn cũng không bị thương mới kết thúc cuộc trò chuyện, rồi ném điện thoại sang một bên.
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt với khuôn mặt hốc hác, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười dịu dàng, trong lòng không biết được là cảm giác gì.
Ngoại trừ những tình cảm xuyến xao kia, thì còn sinh ra một mối ràng buộc khó có thể tách rời.
Lai Tháp chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình, cho nên người khác không biết ở trong lòng hắn, Lê Tử Ngôn đã chiếm một vị trí như thế nào, nhưng Lai Tháp lại có thể vì cậu làm ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, Lê Tử Ngôn hít vào, cố gắng không để cho mình phát ra tiếng khóc nức nở. Hai tay ôm lấy thắt lưng Lai Tháp, vùi mặt trước ngực Lai Tháp, nước mắt thấm ướt vạt áo hắn.
Lai Tháp ngủ đến ngày hôm sau, khi hắn tỉnh lại thì người bên cạnh đã không còn ở đây nữa, hắn nhíu mày ngồi dậy, nghe được tiếng vang nhỏ ở bên ngoài nên ra ngoài, lập tức thấy Lê Tử Ngôn mặc tạp dề đã lâu không dùng đến đứng trong nhà bếp làm đồ ăn cho hắn.
"Sao dậy sớm vậy?"
Lai Tháp đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của Lê Tử Ngôn, đối phương không né tránh nhưng lại không thân mật dính sát vào như trước kia, mà lại nghiêng đầu.
"Anh Lai Tháp đi rửa mặt trước đi, em sắp làm xong rồi."
Thái độ của á thú nhân quá kỳ lạ, Lai Tháp theo bản năng cho rằng á thú nhân nhỏ đang tức giận, nhưng hắn lại không dám hỏi nhiều, tự giác đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Hắn nhìn quần áo của mình trong gương, trước ngực có một vết nước đã khô, trong lòng nảy lên một ý nghĩ, Lai Tháp nhíu mày, nhanh chóng rửa mặt sau đó ra khỏi phòng, á thú nhân đã đem bữa sáng bày trên bàn, cháo xương mềm còn có đồ ăn nhẹ.
Lúc này Lai Tháp mới nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Lê Tử Ngôn, quả nhiên như hắn suy đoán, đôi mắt Lê Tử Ngôn sưng lên, vừa nhìn liền biết là đã khóc, trong lòng giống như là bị ai đó hung hăng dùng tay siết chặt, vừa xót vừa đau, Lai Tháp đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, lông mày nhíu lại.
"Khóc? Ai bắt nạt em?"
Lê Tử Ngôn không trả lời mà chỉ mím miệng, cứ như vậy nhìn hắn, hai người cứ nhìn nhau như thế, trong đầu Lai Tháp vang lên một tiếng chuông cảnh cáo, vẻ mặt và giọng điệu có hơi do dự "Là....là anh à?"
"..."
"Anh có làm gì sai không? Làm gì khiến em không vui sao?"
Từ lúc hai người ở bên nhau, Lai Tháp không còn nghĩ một đằng trả lời một nẻo, cũng không làm Lê Tử Ngôn phải rơi nước mắt nữa, lúc này đây hắn thật sự đã bị dọa, hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Lê Tử Ngôn một chút nào, hắn đưa tay muốn ôm Lê Tử Ngôn vào lòng nhưng đối phương lại né tránh, chỉ là động tác có chút cẩn thận, giống như là sợ đụng trúng hắn.
"Anh bị thương sao không nói với em? Vì sao phải đi lấy Tuyết Oánh Thảo..."
Lai Tháp vì cậu mà suýt nữa mất mạng, trong lòng Lê Tử Ngôn buồn bực không thôi, "Em không muốn anh xảy ra chuyện..."
Âm cuối run rẩy, bên trong đôi mắt to ngập đầy nước, gần như sắp rơi xuống ngay lập tức. Lai Tháp ngẩn ra, nhận ra Lê Tử Ngôn đã biết, trong lòng hoảng hốt, mặc cho Lê Tử Ngôn phản kháng mà ôm chặt cậu vào lòng.
"Đừng giận, sẽ không có lần sau."
Lai Tháp không nói được những lời dịu dàng nên chỉ có thể cứng ngắc an ủi như vậy, Lê Tử Ngôn biết trên người hắn có vết thương nên cũng không dám giãy dụa, dứt khoát vùi đầu vào cổ Lai Tháp.
"Em không có tốt như thế, anh đừng có quá tốt với em."
"Em rất tốt, là anh nguyện ý."
"...... Đừng vì em mà mạo hiểm nữa được không, em không muốn anh gặp chuyện."
Á thú nhân nhỏ quá nghe lời quá ngoan, làm cho Lai Tháp cực kỳ đau lòng, hắn gật đầu, giọng điệu ôn nhu chưa từng thấy, "Sẽ không có lần sau nữa."
Hắn còn muốn sống cả đời với Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn cũng không ngờ mình lại càng ngày càng mít ướt, nhưng Lai Tháp ở trong lòng cậu ngày càng quan trọng, trong lòng cậu luyến tiếc...
Hai người ôm nhau an ủi lẫn nhau, Lê Tử Ngôn lấy cháo đã nấu xong tới, thổi từng muỗng đến ấm áp rồi đưa đến bên miệng Lai Tháp. Từ lúc Lai Tháp ba bốn tuổi đến nay đã không cần người khác đút ăn, nhưng bây giờ lại nguyện ý cưng chiều tiểu kiều thê trong ngực mình, từng miếng không hề phản kháng.
Cho tới bây giờ Lê Tử Ngôn cũng không trách Lai Tháp, cậu chỉ là quá đau lòng, Lai Tháp cũng hiểu điều này, cho dù hai người không giải thích nhưng vẫn có thể hiểu được toàn bộ tấm lòng và tình cảm của đối phương.
Có lẽ bọn họ chính là một cặp định mệnh, một người thì vụng về, một người lại dịu dàng, một người thì nhỏ nhắn, người kia lại mạnh mẽ. Họ bổ sung cho nhau, hiểu nhau, yêu nhau sâu đậm, không có gì tốt hơn nữa.
[Thế giới thứ bảy, mục tiêu Lai Tháp công lược thành công.]