Phủ công chúa Đại Tấn.
“Tiêu Lang, bổn cung nóng quá.”
Thiếu nữ nửa nằm ngủ trên chiếc giường mỹ nhân, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt phủ một tầng sương mờ mộng ảo, giọng nói mềm mại, dịu dàng đầy quyến rũ.
Bên giường dựa vào một người đàn ông, đang ân cần bóp chân cho nàng.
Chú ý! Người đàn ông này tên chàng đẹp…
Khụ khụ… Người đàn ông này tên Tiêu Ngọc Lang.
Người này là nhiệm vụ công lược đầu tiên mà Thịnh Ninh Ninh gặp phải sau khi bị đày xuống phàm trần từ tiên giới.
Nàng xuyên đến thế giới này chưa đầy nửa canh giờ, nàng đã nhìn thấu Tiêu Ngọc Lang này có ý đồ bất chính.
Trước tiên hắn ép nàng uống rượu liên tục, rồi nhân lúc nàng say, hắn lại đốt hương hợp hoan. Rõ ràng là có ý khiến nàng rơi vào trạng thái khao khát không kiểm soát, để rồi nàng thuận theo mà biến chuyện chưa thành có.
Thịnh Ninh Ninh hoàn toàn không coi trọng những thủ đoạn nhỏ nhặt của phàm phu tục tử này.
Tiêu Ngọc Lang: “Nếu công chúa thấy nóng, hãy cởi áo ngoài ra cho mát mẻ, cung nữ đã bị ta đuổi hết đi rồi.”
Thịnh Ninh Ninh liếc mắt đưa tình, làm nũng: “E là không ổn đâu…”
“Ta và công chúa tình đầu ý hợp, hai bên đều vui vẻ, có gì không ổn?”
Tiêu Ngọc Lang nhân cơ hội nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, vừa xoa vừa nắn, hắn si mê nói: “Công chúa, tay của người thật mềm, thật trắng.”
…
Quả là một màn quấy rối tình dục sảng khoái.
Thịnh Ninh Ninh cười duyên rút tay mình lại: “Ngươi cứ nói những lời ngọt ngào để lấy lòng bổn cung. Nhưng những lời này, cũng chỉ để nghe thôi, không thể tin là thật.”
Để tỏ lòng trung thành, Tiêu Ngọc Lang thề độc tại chỗ: “Thiên địa chứng giám, ta một lòng một dạ với công chúa, nếu dám phụ công chúa, trời đánh sét đánh ta!”
“Nói như vậy, ngươi nguyện chết vì bổn cung?”
“Ta nguyện chết vì công chúa!”
Nàng khép hờ đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng hé mở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ đã là một mảnh đỏ ửng tình dục.
Bàn tay nhỏ bằng ngọc trắng vô thanh vô tức ngoéo Tiêu Ngọc Lang một cái.
Vẻ quyến rũ trời sinh của thiếu nữ quyến rũ đến mức Tiêu Ngọc Lang rạo rực không yên, sắc tâm dần nổi lên, vừa bò vừa trườn nhào tới.
Nhưng không ngờ, thân thể vừa mới đến gần mỹ nhân, đã hấy ánh mắt thiếu nữ lạnh lẽo, tay cầm dao găm đâm thẳng vào tim hắn.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!
Tiểu mỹ nhân cười ngây thơ vô tội: “Vậy thì ngươi cứ chết đi thôi.”
“?”
Tiêu Ngọc Lang đau nhói ở ngực, trừng lớn hai mắt đầy vẻ khó tin.