Tô Niệm Niệm đang mặc váy áo màu vàng hoa lệ, nàng trang điểm có chút đẹp đẽ. Bây giờ nàng nhỏ hơn mấy tháng so với Kim Đản Đản, tuổi còn nhỏ lại có một loại khí chất hoàng tộc cao quý.
Vừa thấy được người yêu, Tô Niệm Niệm thấy không có người ngoài, liền nhào tới trong ngực Kim Đản Đản. Nàng khóc như là hoa lê đẫm mưa: “Hiên ca ca, Niệm nhi rất nhớ ngươi!”
Vẻ mặt Kim Đản Đản ngơ ngác, cả người cứ như vậy cứng lại rồi: Vì sao phi tử của hoàng huynh muốn ôm ta tố khổ?
“Hu hu ~ cái hoàng cung vinh hoa phú quý này, Niệm nhi cũng không thèm một chút nào. Niệm nhi chỉ muốn cùng với Hiên ca ca ở bên nhau.” Tô Niệm Niệm nức nở ở trong lòng Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản bị nàng khóc đến ngượng ngùng không thể nói nặng lời rồi.
Nghe nói như thế, Tô Niệm Niệm rơi nước mắt, khóc như hoa lê đẫm mưa, con mắt và cái mũi đều đỏ hồng.
Nàng lấy khăn tay lau nước mắt, cố gắng mỉm cười: “Hiên ca ca, tới đây, chúng ta không nói tới chuyện khác, đến uống rượu dùng bữa!”
Kim Đản Đản xem xét trên bàn, tất cả đều là món nàng thích ăn, liền bắt đầu ngồi ăn.
Nàng uống có chút mơ màng, Tô Niệm Niệm lôi kéo nàng cùng nằm một chỗ ở trên giường.
Kim Đản Đản bị Tô Niệm Niệm cởi quan phục, nàng xoa đôi mắt mê say, lộ ra một nụ cười ngây ngô: “Ta tự mình đến ~ ”
Lúc nàng cởi toàn bộ quan phục ra, Tô Niệm Niệm nhào vào trên người của nàng, trong lòng vô cùng kích động: “Niệm nhi biết Hiên ca ca ưa thích Niệm nhi!”
Kim Đản Đản cau lông mày lại: “Hiên ca ca?”
Tên này có chút quen thuộc, trong chốc lát nghĩ không ra.
Tô Niệm Niệm đưa tay cởi y phục trên người, sắc mặt ửng đỏ: “Hôm nay Niệm nhi giao thân mình cho Hiên ca ca rồi, Hiên ca ca phải nhẹ nhàng chút, Niệm nhi đây là lần đầu tiên ~ ”
Tô Niệm Niệm rút áo khoác trên người đi, hiện ra cái yếm màu hồng nhạt.
Kim Đản Đản có thể cảm nhận được trong lúc này cách cái yếm ba đào mãnh liệt. Nàng nuốt nước miếng, thật hoài niệm bộ ngực kiếp trước của nàng ~
Tô Niệm Niệm nhìn thấy người yêu nhìn cái yếm của nàng, liền kéo tay Kim Đản Đản đặt lên trên đó.
Sắc mặt Kim Đản Đản đỏ bừng, muội muội này đang làm gì thế? Làm đồng tính hả?
“Hiên ca ca ~” giọng nói của Tô Niệm Niệm mềm mại, như móng mèo cào vào trong lòng.
Nàng nhắm mắt lại, cánh môi hồng nhạt tới gần, chuẩn bị hôn môi Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, lúc này hai người đều trên giường, mỹ nhân ở trên nàng ở dưới. Mẹ nó, nàng là một nữ nhân, chỉ thiếu chút nữa bị một mỹ nhân dụ dỗ rồi!
Lúc này đại não của nàng thanh tỉnh rất nhiều, phía sau lưng toát mồ hôi lạnh liên tục. Mỹ nhân này là phi tử của hoàng huynh, đây quả thực là đại nghịch bất đạo!
Lập tức nàng đưa tay đẩy mỹ nhân ra, tay của nàng lại vừa vặn đụng vào đôi thỏ tuyết trắng của mỹ nhân.
“Hiên ca ca ~” Sắc mặt của mỹ nhân ửng đỏ kêu nàng.
Kim Đản Đản lập tức ngồi dậy, giống như chính nhân quân tử: “Đừng gọi Hiên ca ca. Niệm Niệm, thiếu chút nữa ngươi hại chết ta rồi. Ngươi là phi tử của hoàng huynh, sao chúng ta có thể như vậy?”
Nàng lập tức mặc vào quan phục bị cởi ra. Nguy hiểm thật, may mắn bên trong còn có áo trong, nếu không chẳng phải là tiểu đậu đậu của nàng bị người thấy được rồi sao!
Vội vàng mặc xong, sửa sang lại quần áo.
Lúc chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy đôi mắt Tô Niệm Niệm đau thương, nàng ôm chăn mền yên lặng rơi lệ: “Hiên ca ca ~ có phải ngươi ghét bỏ Niệm nhi là người của hoàng thượng hay không? Nhưng Niệm nhi vì giữ được thân mình, chưa bao giờ để cho hắn chạm qua ta. Niệm nhi thầm nghĩ giữ thứ tốt đẹp nhất lại cho ngươi, Hiên ca ca ~ ”
Kim Đản Đản vừa nhìn thấy nàng khóc, lập tức luống cuống tay chân dụ dỗ: “Ai ~ nàng đừng khóc!”
*
Đế Bắc Minh (nhíu mày): Hiên ca ca?
Kim Đản Đản (đổ mồ hôi lạnh liên tục): Ngươi nghe ta giải thích, chớ hiểu lầm!