Kim Đản Đản rơi vào tình trạng rối rắm, nàng tìm thấy giấy vệ sinh, rồi đứng bên ngoài một nhà xí còn nguyên vẹn khác.
Đột nhiên nàng tỉnh ngộ, thế giới này đúng là có không gian giới chỉ, hắn chắc chắn phải chuẩn bị giấy vệ sinh từ trước rồi!
Thế là nàng ngồi đợi bên ngoài, đợi gần 20 phút, nhưng bên trong vẫn không có tiếng động, cũng không thấy ai đi ra.
Kim Đản Đản lại thầm nghĩ thêm thắt trong đầu vài chủ đề nóng:
# Bạn trai bị rớt vào hố phân thì vớt hay không? #
#XXX nam, vì bạn gái không cho ăn thịt, nên đã trốn vào nhà vệ sinh để tự sướng! #
#XXX nam, tự sướng trong một thời gian dài rồi yêu luôn ngón tay của mình, nên đã chia tay với bạn gái! #
Trong lòng Kim Đản Đản càng lúc càng hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái nhợt. Cuối cùng nàng không nói gì cả, đạp một phát cửa mở ra, nhưng nàng chỉ thấy bên trong gió lạnh từng cơn, một bóng người cũng không có.
Nàng tức giận nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Tuyệt Vũ, rốt cuộc chàng đang tự sướng ở chỗ nào?”
Nàng tức giận sải bước, đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Diệp Tuyệt Vũ.
Kết quả là sau nửa giờ tìm kiếm, vẫn không tìm thấy Diệp Tuyệt Vũ đâu, mà thay vào đó là nàng đã cứu Tiểu Đế Lạc Y bị rơi xuống nước trong suối nước nóng.
Nó đáng thương phun nước từ trong miệng ra, từ mắt trợn trắng mà tỉnh táo trở lại. Kim Đản Đản bỏ nó lại rồi chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm
Tiểu Đế Lạc Y níu chặt góc áo của nàng, ánh mắt đáng thương: “Tỷ ơi, đừng bỏ đệ lại!”
Kim Đản Đản thở dài: “Được rồi!”
Nàng đành phải vừa bế Đế Lạc Y vừa tìm kiếm. Đế Lạc Y trong vòng tay nàng lại buông mắt xuống, khiến người khác không nhìn thấy biểu cảm của nó.
Kim Đản Đản đang tìm kiếm Diệp Tuyệt Vũ thì nàng cảm thấy rất buồn ngủ, càng lúc càng mệt mỏi rã rời. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt nàng sững sờ nhìn không gian viễn tưởng ở trước mắt.
“Tại sao ta quay lại rồi?” Kim Đản Đản ngạc nhiên hỏi.
Hệ thống quân trợn mắt, trên màn hình phát lại tình tiết nội dung phần sau cho nàng.
Tiểu Đế Lạc Y, người mà Kim Đản Đản luôn tưởng rằng là vô hại, nhân lúc nàng không đề phòng, nó đã rắc một loại thuốc lên người nàng.
Sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, có một sinh vật kỳ quái tay chân dài bằng nhau đã bò ra khỏi cơ thể của Tiểu Đế Lạc Y, rồi chui vào trong cơ thể của Kim Đản Đản.
Cơ thể của Tiểu Đế Lạc Y ngay lập tức tan thành nước, tiêu tan không còn thấy nữa.
Còn ‘Kim Đản Đản’ đang trong cơn mê man đã bị con quái vật điều khiển đứng lên. Nàng mỉm cười, mỗi động tác đều cực kỳ giống Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nhìn thấy Diệp Tuyệt Vũ bước ra trong chiếc áo choàng trắng mới, cười cười nói nói với Kim Đản Đản giả, trái tim nàng lại càng nhói đau từng cơn.
Phong cách của hắn đột nhiên thay đổi, vẻ tươi cười trong mắt của Diệp Tuyệt Vũ tan biến, thay vào đó là sự lạnh lẽo. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ‘Kim Đản Đản’ giả ở trước mặt.
Tay hắn bóp lấy cổ nàng, nghi vấn hỏi: “Ta không quan tâm ngươi rốt cuộc là ai, ta chỉ muốn biết nàng ấy đang ở đâu?”
‘Kim Đản Đản’ giả bị hắn bóp tứ chi, vặn vẹo trong một tư thế kỳ quái, phát ra từng cơn âm thanh chói tai the thé.
Ánh mắt của Diệp Tuyệt Vũ lạnh lùng, trong tay hắn xuất ra một tia sáng trắng vỗ lên trán của ‘Kim Đản Đản’.
‘Kim Đản Đản’ giả bị ép thoát ra khỏi, rồi Kim Đản Đản yếu ớt ngã xuống đất.
Diệp Tuyệt Vũ vội vàng đỡ lấy nàng, nhưng nàng không còn chút sức lực nào nữa rồi, bóng dáng của nàng cũng từ từ tiêu tan.
Trong mắt Diệp Tuyệt Vũ hiện lên sự đau đớn, hắn rút một nửa tu vi của bản thân mình chuyển qua cho Kim Đản Đản, để bảo vệ cơ thể của nàng.
Nhìn thấy con quái vật đó định bỏ chạy, trong tay Diệp Tuyệt Vũ bắn ra một tia sáng trắng về phía con quái vật. Con quái vật hét lên một tiếng thảm thiết, rồi hóa thành bột và tan biến đi.
Ánh mắt Diệp Tuyệt Vũ đau đớn ôm lấy cô gái bé nhỏ trong tay, hận không thể hòa nàng vào trong người mình.
Hắn tự trách mình: “Ta xin lỗi, là ta đã không bảo vệ được nàng!”
*
Thượng Tiên: Hừ hừ ╭ (╯ ^ ╰) ╮, ai bảo muốn làm chuyện đó?