Sau khi hai người hẹn nhau một giờ chiều gặp mặt ở cổng nhà máy thực phẩm, Hứa Miên rời đi. Cô không đến chợ đen nữa mà đi thẳng đến trạm thu mua phế liệu.
Đây là nơi mà các nhân vật nữ xuyên không nhất định phải ghé qua.
Trước khi đi, cô thay đổi diện mạo để tránh bị người khác để ý, gây thêm rắc rối.
Ăn mặc đến mức bố đẻ cũng không nhận ra, Hứa Miên mới xách một cái giỏ mây, tiến vào trạm thu mua phế liệu để “tìm báu vật”.
Nhưng thực tế không phải là tiểu thuyết!
Cô lục lọi hơn nửa tiếng mà không tìm được món hời nào. “Tranh chữ bị vứt đi đâu rồi? Cổ tịch đâu? Đồ cổ bị đập nát đâu? Đồ sứ đâu? Cả đồ gỗ hoàng hoa lê nữa… Hừ, tất cả đều ở đâu rồi?”
Hệ thống cũng ngớ ra: [Đúng vậy, báu vật đâu hết rồi? Không phải nói những thứ đó đều bị phá hoại rồi vứt đến đây sao?]
Hứa Miên cảm thán: “Xem ra, thời đại nào cũng không thiếu những người thông minh có tầm nhìn xa trông rộng!”
Hệ thống phản ứng lại: [Ý cô là, tất cả đều đã bị những người có lòng mua đi rồi?]
Hứa Miên gật đầu: “Cũng có thể là dùng cách khác để giấu đi, dù sao thì cũng là chuyện tốt.”
Hệ thống lại rất thất vọng: [Vậy chẳng phải cô đi một chuyến công cốc sao?]
Cũng không hẳn là vậy, cô vẫn tìm được mấy mảnh gỗ tốt rơi ra từ đồ nội thất, có cả hoàng hoa lê và tử đàn, nhìn niên đại, đều là những thứ cực kỳ hiếm. Mặc dù không thể làm đồ lớn, nhưng tiện làm vài xâu chuỗi thì vẫn đủ.
Cuối cùng, khi rời đi, cô chỉ đặt một chồng báo cũ lên cân, tốn hai hào.
Buổi trưa, cô lại thay một bộ quần áo tươm tất, đến nhà máy thực phẩm sớm.
Nhà máy thực phẩm này quy mô không hề nhỏ, nhìn từ bên ngoài, các công trình kiến trúc tương đối mới, xung quanh tường rào trồng một hàng cây hoàng dương, cây nào cây nấy đều thẳng tắp, tươi tốt.
Cổng chính cũng rất hoành tráng, hai bên tường dán khẩu hiệu đầy phấn khích, khắp nơi đều được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, tạo ấn tượng rất tốt.
Khi chị Lưu đạp xe tới, cô đang nói chuyện với chú bảo vệ ở cổng.
Nói là nói chuyện, thực ra là nghe hơn mười phút lời ca ngợi.
Nói chú kín tiếng thì khi chú kể về những việc làm của giám đốc nhà máy lại thao thao bất tuyệt, không hề có ý giấu giếm, nhưng nói chú dễ tính thì những gì cô muốn biết lại không tiết lộ chút nào, cũng đúng là một nhân tài.
“Từ khi giám đốc Hạ của chúng tôi nhậm chức, nhà máy thay đổi chóng mặt, phát triển như diều gặp gió, chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp nhà máy cơ khí trọng điểm của thành phố. Không nói đâu xa, chỉ riêng bữa ăn ở nhà ăn, chúng tôi không khoác lác, nhưng chắc chắn không có nhà máy nào trong huyện có thể sánh bằng…”
Hứa Miên hưởng ứng hỏi: “Nhà ăn của các chú mỗi bữa ăn gì thế ạ?”
Chú bảo vệ hào hứng nói: “Nhà ăn của nhà máy chúng tôi giờ cung cấp ba bữa một ngày đấy, chỗ khác có được hai bữa đã là tốt lắm rồi, bữa trưa nhà máy chúng tôi còn có đồ khô. Bánh ngô trộn ba loại bột không giới hạn, một món thịt một món rau, rau thường là bắp cải xào bún, sợi củ cải xào, món thịt thì có khoai tây hầm xương ống, còn có đậu phụ xào hành…”
Hứa Miên: “…”
Đậu phụ xào hành cũng được tính là món thịt rồi à?
Xem ra, dù cô vào nhà ăn cũng không có nhiều đất để phát huy, đúng là tài giỏi cũng khó làm khi không có nguyên liệu mà.
“Rất nhiều người muốn được chuyển đến nhà máy của chúng tôi, không chỉ đãi ngộ tốt mà còn được ăn no, nhưng nhà máy của chúng tôi quản lý cũng rất nghiêm ngặt, lười biếng thì tuyệt đối không được, giám đốc Hạ nghiêm khắc không nể nang ai, cứ bắt được một người là đuổi thẳng, đảm bảo đội ngũ của chúng tôi ai nấy cũng là đồng chí chăm chỉ, tài giỏi…”
Hứa Miên: “…”
Xem ra, cô muốn ở đây nhàn hạ uống trà, đọc báo là không thể rồi.
Chào tạm biệt chú bảo vệ, Hứa Miên và chị Lưu đi về khu nhà tập thể, trên đường tiện miệng hỏi: “Giám đốc Hạ rất có uy tín ở nhà máy ạ?”
Chị Lưu nghe vậy, không chút do dự gật đầu, rồi bắt đầu ca ngợi không ngớt, còn sôi nổi hơn cả chú bảo vệ cổng, đưa người ta lên tận trời, lòng kính trọng không hề che giấu: “Nhà máy thực phẩm có được ngày hôm nay đều là công lao của giám đốc Hạ! Không có anh ấy, công nhân chúng tôi làm gì có ngày tốt lành như hôm nay?
Hai năm trước, nhà máy suýt chút nữa đóng cửa, công nhân cũng sắp phải giải tán về quê làm nông. Lúc đó cảm giác như trời sập vậy. May mà giám đốc Hạ đến, nhận mệnh trong lúc nguy nan, vực dậy nhà máy, xin cấp trên dây chuyền sản xuất mới, rồi lại phát triển sản phẩm mới, bán được cả đến Thượng Hải và thủ đô, làm nên danh tiếng. Từ giờ, đồ của nhà máy chúng ta có bán đắt hơn cũng không đủ cung cấp.
Năm ngoái, lương thực không đủ, cũng nhờ giám đốc Hạ có tầm nhìn xa, sớm đã thành lập một nông trường, trồng rất nhiều lương thực và rau củ, còn nuôi hơn chục con lợn, nhờ vậy công nhân nhà máy chúng ta mới không bị đói. Các đơn vị khác ai nấy đều phải ăn cháo lỏng, thèm muốn nhà máy chúng ta lắm đấy!
Ngay cả khi tìm đối tượng, trai gái trong nhà máy chúng ta cũng là hàng hot, được săn đón đấy, em đến đúng chỗ rồi, ha ha ha…”
Hứa Miên mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, dẫn dắt chị Lưu kể thêm không ít chuyện bát quái trong nhà máy.
Đến khu nhà tập thể, cuộc trò chuyện mới tạm dừng.
Chị Lưu rất được lòng mọi người, trên đường đi liên tục có người chào hỏi, cũng có người tò mò hỏi về Hứa Miên, chị đều trả lời là em họ ở quê.
Vào khu nhà tập thể, không khí càng náo nhiệt hơn, tiếng ồn ào như nước sôi, liên tục sùng sục.
Đầy ắp hơi thở của cuộc sống!
Hành lang dài chật kín các loại đồ vật, phía trên còn treo một hàng quần áo phơi khô. Chị Lưu đã quen với việc này, nhắm mắt cũng không chạm phải thứ gì, còn có thể vừa đi vừa trò chuyện với hàng xóm. Hứa Miên thì không thể tự nhiên như vậy, cô cẩn thận đi theo sau, đến nhà bà Vương bán việc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Gia đình bà Vương được xem là có điều kiện tốt, nhưng căn phòng cũng chỉ khoảng hơn ba mươi mét vuông, ngăn thành ba phòng nhỏ. Nơi để tiếp khách chỉ đủ để kê một cái bàn tròn và vài chiếc ghế.
Không gian chật chội, mọi thứ đều thiếu thốn.
Nhưng chính môi trường như vậy cũng là điều mà người ở nông thôn thèm muốn.
Hứa Miên lại cảm thấy ngột ngạt. Sau vài câu xã giao, cô nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
Bà Vương còn phải chăm sóc chồng và cháu trai, cũng là người bận rộn, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian chuyện phiếm. Thấy Hứa Miên thẳng thắn như vậy, bà cũng rất hợp tác.
Bà trịnh trọng nói ra cái giá bán công việc: hai trăm đồng, cộng thêm một trăm cân lương thực tinh. Không mặc cả, lương thực tinh cũng không được dùng lương thực thô để thay thế. Chỉ cần đồ đạc đầy đủ, bà sẽ lập tức dẫn Hứa Miên đến phòng nhân sự làm thủ tục.
Hứa Miên trước tiên lấy ra một chồng tiền từ trong túi, có tờ mười đồng, năm đồng, và cả tiền lẻ. Cô dùng khăn tay gói lại, hai trăm đồng không phải là một số tiền nhỏ, đặt trên bàn trông khá là ấn tượng.
Bà Vương cũng không khách sáo, cẩn thận đếm lại một lượt, cười gật đầu: “Đúng hai trăm đồng.”
Sau đó, bà nhìn về phía giỏ mây mà Hứa Miên mang đến, ánh mắt còn nhiệt tình hơn cả khi nhìn thấy tiền.
Hứa Miên mở nắp, lấy ra từng món lương thực đã chuẩn bị sẵn: “Sáu mươi cân bột mì trắng, năm cân kê, chị Lưu nói, dầu trái cây và đường đỏ có thể quy đổi một cân bằng ba cân lương thực, em mang một cân đường đỏ và ba cân dầu trái cây, vậy là mười hai cân rồi nhé? Còn thịt ba chỉ, một cân đổi năm cân lương thực tinh, miếng thịt này của em, chị cân thử đi, năm cân chỉ có hơn chứ không có kém.”
Cô vừa nói, chị Lưu vừa tính toán, cuối cùng vỗ đùi nói: “Ôi chao, thế này là hơn một trăm cân rồi đấy, em gái, em thật là thật thà quá đi…”
Chị vừa xót tiền cho Hứa Miên vừa vui mừng, dù sao chuyện này là do chị giới thiệu, Hứa Miên hào phóng, cũng là cho chị nở mày nở mặt.
Bà Vương thì tập trung vào số lương thực tinh, bà nhúm một chút bột mì, sờ sờ hạt kê, nếm thử dầu trái cây và đường đỏ, cuối cùng cầm miếng thịt ba chỉ, cười toe toét liên tục gật đầu, có thể thấy bà hài lòng đến mức nào.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, bà còn lấy ra mấy miếng bánh quy để mời Hứa Miên. Theo lời bà nói, đây là khẩu phần ăn dành cho đứa cháu trai quý báu của bà, cực kỳ hiếm có.
Nếu không phải Hứa Miên hào phóng, bà tuyệt đối sẽ không nỡ lấy ra.