Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 44: Uy Hiếp (1)

Trước Sau

break

Ngày hôm sau, Hứa Miên lại xin nghỉ, chuẩn bị đến huyện để chốt chuyện công việc. Trước khi đi, Hứa Phúc Niên không yên tâm gọi cô lại, dặn dò đi dặn dò lại mấy bận. Cuối cùng, ông ấy ngập ngừng một lúc mới cẩn thận nói: "Miên Miên, những lời hôm qua mẹ con nói, con đừng để trong lòng. Lúc người ta tức giận, nói năng thường không suy nghĩ gì đâu…”

Hứa Miên mỉm cười thư thái: "Bố, con không để tâm đâu, bố đừng nghĩ ngợi nhiều.”

“Thiệt không?”

“Vâng, chắc con cũng di truyền sự ích kỷ, lạnh nhạt của bà ấy. Với người không thương con, con chẳng bao giờ bận tâm, dù cho hai người có mối quan hệ máu mủ, bà ấy cũng đừng mơ dùng vài câu nói mà làm con tổn thương được.”

Nghe vậy, Hứa Phúc Niên không biết nên thấy may mắn hay buồn bã, càng không biết làm thế nào để xoa dịu mối quan hệ giữa hai mẹ con.

Hứa Miên nhìn ra sự khó xử của ông ấy, bèn quay sang khuyên nhủ: "Bố, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi. Cố chấp chỉ làm người khác và cả bản thân mình thêm đau khổ, hơn nữa, cũng không đáng. Bố chỉ cần nhớ, người bố cần thương nhất, chính là bản thân bố.”

Hứa Phúc Niên do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay lên xoa đầu cô, ông ấy có vẻ không tự nhiên nói: "Người bố thương nhất, là con, và cả An An nữa.”

Lòng Hứa Miên chợt quặn thắt, cô cố chớp mắt: "Bố, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với bố, để bố sống sung sướng hơn bất kỳ người bố nào trong đội ta, để mọi người đều phải ghen tị vì bố có một đứa con gái tốt. Mẹ con cũng sẽ nhờ phúc của bố mà được sống thoải mái.”

“Tốt, tốt, bố tin con, bố sẽ chờ…” Hứa Phúc Niên cười như một kẻ ngốc, vành mắt đỏ hoe, vội vàng giục cô đi: "Đi nhanh đi, về sớm nhé.”

“Đợi con mang bánh bao thịt về cho bố.”

“Ừ…”

Hứa Miên xách giỏ, quay người rời đi.

Hệ thống thở dài: [Hứa Phúc Niên thật sự rất tốt với cô, đúng là cha ruột cũng không thể tình cảm và vô tư như vậy…]

Hứa Miên cười lạnh: "Thế mà Kiều Thế Lan cũng chẳng hề biết trân trọng, tình cảm chân thành của bố tôi đúng là cho chó ăn rồi.”

[Haizz, chữ tình từ xưa vốn đã làm tổn thương người ta.]

“Vậy nên, yêu đương gì chứ, tập trung vào sự nghiệp mới là chuyện đứng đắn, những thứ khác đều là tà đạo.”

Lúc này, phụ nữ là người không nên dây vào, hệ thống biết điều chuyển chủ đề: [Này, Hứa Thu Cúc cũng ra ngoài rồi, đi ngay sau cô đấy.]

“Xem ra là không chờ được nữa…” Hứa Miên trầm ngâm: "Hoặc là, cô ta sợ lại bị Hứa Tú Nghiên trả thù?”

Cô còn nhìn ra Hàn Linh là con dao trong tay Hứa Thu Cúc, lẽ nào nữ chính lại không biết?

Hệ thống lo lắng hỏi: [Vậy cô có nghĩ cô ta sẽ thành công không?]

Giọng Hứa Miên nhàn nhạt: "Chuyện này làm không khó, tám chín phần là sẽ như ý.”

Hệ thống theo bản năng nói: [Vậy cô có thể…]

“Không thể.” Hứa Miên không đợi nó nói hết đã vô tình ngắt lời: "Chuyện này không liên quan nhiều đến cốt truyện chính, tôi lười xen vào.”

[Nhưng sẽ ảnh hưởng đến nữ chính mà!]

“Ảnh hưởng sao? Tôi không nghĩ vậy.” Giọng Hứa Miên nhẹ như gió, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh: "Với lại, cậu có phải quên mất cậu là hệ thống của ai rồi không? Cậu quan tâm nữ chính như thế, chi bằng trực tiếp đến nịnh bợ cô ta luôn đi, tội gì phải diễn cái trò "tông tai Tào doanh, tâm tại Hán" với tôi?”

Nghe vậy, hệ thống sợ hãi vội vàng giải thích: [Tôi không có phản bội cô! Tôi trung thành với cô mà…]

Hứa Miên mỉa mai: "Nói hay đến mấy cũng không bằng một việc làm thực tế. Miệng thì nói trung thành với tôi, nhưng lại chỗ nào cũng tính toán cho nữ chính. Ha, lòng trung thành như vậy, tôi không cần.”

Kiếp trước cô không yêu đương, tránh được hết đám đàn ông tồi. Ai mà ngờ, kiếp này lại gặp phải một cái hệ thống tồi. Rõ ràng là gắn bó với cô, nhưng lại toàn nghĩ cho người khác. Chắc nghĩ rằng cô sẽ không chọn đồng quy vu tận, cá chết lưới rách đúng không?

Hệ thống cảm nhận được sự điên cuồng ẩn giấu dưới vẻ bình tĩnh của cô, rất thức thời cúi đầu xin lỗi: [Tôi sai rồi, ký chủ, sau này tôi không dám nữa, cô tin tôi đi…]

Nếu không phải bất đắc dĩ, Hứa Miên đương nhiên sẽ không chọn cách làm tổn thương kẻ địch mà cũng tự gây hại cho mình. Thấy nó còn biết điều, cô hừ một tiếng, thuận thế nói: "Vậy thì cho cậu một cơ hội nữa. Nếu vẫn còn thiên vị cô ta, chúng ta đường ai nấy đi. Chuyển kiếp hay hồn bay phách lạc, tôi đều chơi được.”

Hệ thống lập tức nịnh nọt: [Tuyệt đối sẽ không tái phạm. Cô yên tâm, sau này tôi chắc chắn sẽ phân biệt rõ "người nhà" và "người ngoài".]

Trước đây nó quá sơ suất, không phân biệt rõ chủ và phụ. Duy trì cốt truyện là nhiệm vụ chính của nó đúng, nhưng quan trọng là ký chủ không nghe lời nó điều khiển, mà nó lại không thể quay lại từ đầu, vậy thì phải nhận rõ hiện thực, tìm một con đường mới để thăng cấp. May mắn thay, nó cũng đã tìm được những cách khác, và ký chủ cũng chịu phối hợp, mọi thứ đang tốt đẹp. Sao nó lại quên mất phải rút sự quan tâm dành cho nữ chính lại chứ?

May mà giờ quay đầu lại vẫn chưa muộn.

Sau khi Hứa Miên lên xe ô tô, Hứa Thu Cúc cũng đến công xã. Cô ta đến cửa hàng ăn hai cái bánh bao chay trước, sau đó canh giờ, không vội không vàng đi bộ đến cổng nhà máy nông cụ để chờ.

Nhà máy nông cụ là một doanh nghiệp tập thể do công xã điều hành, quy mô không lớn, tổng cộng chỉ có hơn hai mươi công nhân, chịu trách nhiệm bán và bảo trì nông cụ cho hơn mười đội sản xuất lân cận. Bình thường không bận, công nhân cũng chỉ đến làm việc đúng giờ.

Còn hai phút nữa là tám giờ, Hứa Thu Cúc cuối cùng cũng đợi được người. Nhìn dáng người lùn tịt, tướng mạo tầm thường của Vương Hoành Lượng, cô ta cười nhạo.

Trông cái bộ dạng này mà cũng có thể ngoại tình, quả nhiên trên đời này không có con mèo nào không biết ăn vụng. Buồn cười nhất là người phụ nữ mà ông ta ngoại tình lại còn không xinh đẹp bằng dì cả Hứa Xuân Thảo của cô ta.

Hứa Xuân Thảo năm đó là cô gái xinh đẹp nhất đội sản xuất Mậu Sơn, nếu không thì đã chẳng gả vào công xã được.

Nhưng dù có xinh đẹp đến mấy, nhìn mười mấy năm cũng thành “vết máu muỗi trên vách tường”.

“Dượng!”

Vương Hoành Lượng đang mải nghĩ đến những hình ảnh nhạy cảm, nghe có người gọi, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Hắn ngây ra một lúc, vẫn không dám nhận.

Hứa Thu Cúc đi đến, cười đầy ẩn ý: "Dượng đúng là quý nhân hay quên, ngay cả cháu gái bên nhà vợ cũng không nhận ra, đây là muốn đoạn tuyệt với nhà họ Hứa chúng con sao?”

Vương Hoành Lượng cuối cùng cũng phản ứng lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên giải thích: "Thì ra là cháu gái họ Hứa à, cháu tên là… Thu Cúc, đúng không? Dượng dạo này đi làm bận quá, mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, mắt mũi cũng kém đi rồi. Không phải quý nhân hay quên, càng không phải muốn đoạn tuyệt, cháu đừng nói đùa bậy bạ vậy…”

“Dượng đi làm bận lắm sao?” Hứa Thu Cúc cười mà như không cười: "Là bận việc làm nên không nghỉ ngơi tốt, hay là bận chuyện "tốt đẹp" khác nên không buồn ngủ?”

Vương Hoành Lượng nghe càng lúc càng thấy sai, nhưng lúc này vẫn còn giữ được bình tĩnh, giả vờ không hiểu hỏi: "Cháu gái nói vậy là có ý gì? Đương nhiên dượng  bận công việc rồi…”

Hứa Thu Cúc không có kiên nhẫn vòng vo với ông ta, trực tiếp ngắt lời: "Lời này, dượng chỉ lừa được cô cả của con thôi.”

Vương Hoành Lượng biến sắc, ánh mắt cũng từ dò xét chuyển sang hoảng loạn: "Cháu, đến tìm dượng  rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hứa Thu Cúc thích thú nhìn vẻ mặt của ông ta, có cảm giác như mèo vờn chuột. Sống lại thật tốt, trong tay cô ta nắm giữ biết bao bí mật, chỉ cần vận dụng tốt, tất cả đều có thể trở thành trợ lực cho cô ta: "Dượng  chắc chắn muốn nói chuyện ở đây sao?”

Vương Hoành Lượng nhìn xung quanh, chỉ vào một khu rừng dương ở đằng xa: "Chỗ đó yên tĩnh hơn.”

Hứa Thu Cúc vui vẻ làm theo, không nhanh không chậm đi theo sau ông ta.

Cô ta cũng không sợ ông ta trở mặt giết người diệt khẩu. Kiếp trước, Hứa Tú Nghiên chẳng phải đã dùng cái thóp này của ông ta để chiếm lợi sao?

Kiếp này, cô ta đường đường chính chính hưởng thụ.

Tất cả những điều này, đều là bọn họ nợ cô ta!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc