Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 19: Xa lánh gã công tử bột

Trước Sau

break

"Ghê tởm? Vậy phải làm sao đây?" Mặc dù hệ thống có hơi thất vọng về Hứa Tú Nghiên, nhưng không thể nói là hoàn toàn không quan tâm.

Hứa Miên từ tốn nói: "Việc này không cần chúng ta phải vội vàng."

[Ý gì?] Hệ thống không hiểu.

Hứa Miên khẽ cong môi cười: "Cậu vẫn chưa nhìn thấu Hứa Tú Nghiên à? Bị Cố Ngọc Thư nhìn thấy cô ta không thể vô tư đâu. Nhìn vẻ ngoài lúc đó có vẻ dứt khoát nhưng trong lòng chắc chắn đang hối hận lắm.

Vậy nên không cần chúng ta phải bận tâm vô ích, tự cô ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Chắc chắn cô ta sẽ phản đòn một cách tàn nhẫn, Hứa Thu Cúc sợ là sẽ gặp xui xẻo rồi."

Đừng tưởng nữ chính không có chút tính khí nào. Về mưu mô và thủ đoạn thì dù Hứa Thu Cúc có được sống lại lần nữa cũng chẳng thể sánh kịp. Lợi thế của cô ta chỉ là biết trước một vài chuyện kiếp trước để có thể sắp đặt trước, và dám xé bỏ thể diện để đạt được mục đích. Còn Hứa Tú Nghiên quá coi trọng danh dự, tựa như đeo một cái gông vào cổ.

Đó là lý do ban đầu cô ta có vẻ bị động hơn.

Nhưng lần này Hứa Thu Cúc đã hãm hại cô ta quá đáng. Nếu cô ta vẫn không có phản ứng gì thì thật sự không xứng với thân phận nữ chính.

[Vậy thì Hứa Thu Cúc đáng đời], hệ thống lẩm bẩm: [Cô ta là kẻ khơi mào, ai bảo lại đi trêu chọc nữ chính? Thủ đoạn còn độc ác như vậy, phá hoại nhân duyên của người khác thì chẳng khác nào thù hận sinh tử. Nữ chính trả thù là chuyện đương nhiên...]

Nghe vậy Hứa Miên trêu chọc: "Không cần nói đỡ cho cô ta. Tôi sẽ không ngăn cản."

[Thật không?]

"Trông tôi có giống người thích xen vào chuyện của người khác không?"

Hệ thống thở phào dò hỏi: [Vậy thì cô nghĩ cô ta sẽ phản công thế nào?]

Hứa Miên lắc đầu: "Không đoán được. Nhưng chắc chắn sẽ cao tay hơn Hứa Thu Cúc một chút."

Còn về việc có tàn nhẫn hơn không, cô thật sự không thể đưa ra kết luận ngay lúc này.

Hệ thống nhất thời không biết nói gì.

Hứa Miên chuyển sang chủ đề khác, nói lại về vụ cá cược đã bị Hứa Thu Cúc làm gián đoạn lúc nãy.

[Không cược], hệ thống hừ nhẹ.

Nó đã thua một lần rồi chẳng lẽ lại phạm thêm sai lầm tương tự như vậy lần thứ hai?

Hứa Miên tiếc nuối thở dài một tiếng.

Hệ thống vẫn không cam tâm, lẩm bẩm: [Cô đừng nghĩ cô ta tệ đến thế, có lẽ cô ta sẽ từ chối Triệu Bảo Sinh...]

Hứa Miên cười khẩy: "Thế nào? Cậu vẫn còn ảo tưởng và kỳ vọng về cô ta à?

Cứ tưởng cô ta thanh cao, chính trực là người có nguyên tắc đúng không?

Tiếc là cậu lại nhìn sai rồi. Hay nói đúng hơn là cậu chưa đủ hiểu cô ta. Cô ta không phải người mù quáng vì tình yêu coi tình cảm là tất cả. Ngược lại, cô ta rất tỉnh táo và lý trí, biết cái gì là quan trọng nhất với mình và phải hy sinh thế nào để lợi ích được tối đa. Vào lúc quan trọng, tình yêu hoàn toàn có thể đem ra trao đổi. Vì vậy, so với công việc ở cửa hàng Hợp tác xã, việc tạm thời giả vờ thân mật với Triệu Bảo Sinh có là gì?

Trước một tương lai tươi sáng và một cuộc sống tử tế, sự thỏa hiệp đó chẳng đáng gọi là hy sinh. Nếu làm tốt, thậm chí còn không phải chịu bất kỳ ấm ức nào."

Hệ thống không muốn thừa nhận cô nói có lý, nhưng cũng không còn sức để cãi lại, chỉ có thể đánh trống lảng: [Dù sao thì nhiệm vụ vẫn phải làm. Việc nào ra việc đó. Nếu không cả hai chúng ta đều khó mà tồn tại ở đây. Tôi không kiếm được năng lượng thì không thể nâng cấp, còn cô không có tích điểm thì không mở được hack rồi chỉ có thể sống khổ sở thôi.

Đừng chỉ trông chờ vào căn nhà cũ mà ông nội cô để lại, đồ đạc bên trong đều có giới hạn, rồi cũng có ngày dùng hết.]

Lời này cũng coi như thẳng thắn, Hứa Miên gật đầu: "Yên tâm, tôi hiểu."

Từ đây, hai người coi như đã chung một đường.

Khi về đến nhà cũ họ Hứa, trời đã tối sầm, trong sân im ắng, cửa từng nhà đều đóng chặt.

Mọi người đã đi ngủ hết rồi. Tối không có cơm ăn, nằm im sẽ đỡ tốn sức hơn.

Hứa Miên vào nhà cũ ăn uống no say, rồi cầm hai quả trứng gà gọi Hứa Phúc Niên ra ngoài, xòe tay ra như dâng báu vật: "Bố này, cho bố!"

Hứa Phúc Niên trợn tròn mắt: "Ở đâu ra? Trứng gà của bà nội con đều bị bà ấy khóa trong tủ rồi, con phá khóa à?"

Khóe miệng Hứa Miên giật giật: "Không phải lấy từ trong tủ, là con nhặt được ở đống cỏ khô."

"Nhặt được?"

"Vâng, con đang nói chuyện với Trương Huệ Phương thì tình cờ nhìn thấy trong đống cỏ. Không biết gà nhà ai chạy ra đẻ, tiện cho con rồi."

Hứa Phúc Niên lập tức vui vẻ khen ngợi: "Con gái bố thật có phúc."

Hứa Miên cong mắt phụ họa: "Phúc khí của con đều là di truyền từ bố đấy."

Hứa Phúc Niên nghe vậy, không kìm được nụ cười trên môi: "Hahaha..."

"Bố ăn đi."

"Sao được? Con ăn đi!"

"Đây là lòng hiếu thảo của con..."

"Lòng hiếu thảo bố nhận rồi, nhưng con yếu con nên ăn để bồi bổ..."

Hai bố con đẩy qua đẩy lại, ai cũng muốn nhường cho đối phương ăn. Cuối cùng, họ đập trứng vào bát, pha với nước sôi thành món trứng chần, mỗi người nửa bát, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Hứa Phúc Niên định mang phần cho vợ, nhưng nhìn sắc mặt con gái ông đành nén lại.

Hứa Miên cũng vờ như không thấy.

So với Hứa Phúc Niên, Kiều Thế Lan thật sự chưa từng chịu khổ sở gì. Trước đây, trong nhà có gì ngon, đều ưu tiên cho bà ta trước.

Những năm qua, bà ta cứ thế hưởng thụ một cách hiển nhiên, còn Hứa Phúc Niên mới là người chịu thiệt thòi nhất. Bây giờ cũng nên thay đổi một chút.

Hơn nữa, hôm nay là một ngày đặc biệt, cô không thể kiếm cớ lấy ra quá nhiều thức ăn để ăn mừng. Hai quả trứng này, cô thật sự không nỡ chia cho người khác.

Trong kịch bản gốc, Hứa Miên đã chết ở con sông đó vào đúng ngày hôm nay.

Sau cú sốc, Kiều Thế Lan chỉ khóc mấy tiếng rồi bắt đầu tính toán tương lai cho bản thân.

Còn Hứa Phúc Niên, trong nỗi đau tột cùng, ông đã nôn ra máu và ngất đi. Khi tỉnh lại, ông khóc đến tan nát cõi lòng, đau đớn đến mức tóc bạc trắng sau một đêm. Cả người như bị rút cạn tinh thần, sống một cách ngẩn ngơ, dẫn đến nhiều bi kịch sau này, cuối cùng kết thúc cuộc đời bằng cách nhảy xuống sông.

Vì vậy, hôm nay là một ngày vô cùng ý nghĩa.

Cô không chết, ông cũng sẽ không lặp lại bi kịch của kiếp trước.

"Bố, có ngon không?"

"Ngon, nếu thêm chút đường trắng, thêm chút dầu mè, ha, sánh ngang với ngọc lộ quỳnh tương..."

"Vậy con sẽ cố gắng, để bố ngày nào cũng được uống trứng chần có đường trắng, dầu mè."

"Ừ, bố chờ con gái hiếu thảo..."

Hứa Phúc Niên vừa trân trọng thưởng thức từng ngụm, vừa ngây ngô cười. Ngày nào cũng được uống trứng gà là chuyện ông không dám nghĩ tới. Ngay cả công nhân thành phố cũng không có đãi ngộ này. Đương nhiên ông không nghĩ con gái có thể làm được.

Nhưng điều đó không ngăn được niềm vui trong lòng ông. Con gái có tấm lòng hiếu thảo này, còn gì tuyệt vời hơn.

Và ông vui, Hứa Miên cũng vui.

Hai bố con đều có một đêm ngủ ngon.

Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Hứa Phúc Niên dặn dò con gái: "Miên Miên, đội sản xuất có mấy thanh niên tri thức mới đến. Con đừng thân thiết với bọn họ quá, đặc biệt là cái gã công tử bột kia..."

Hứa Miên giả vờ ngơ ngác: "Gã công tử bột nào ạ?"

Hứa Phúc Niên tỏ vẻ khinh thường: "Cái tên gì mà Cố Ngọc Thư ấy. Hừ, tên thì văn vẻ, người cũng yếu ớt. Trông chẳng giống một người đàn ông có thể làm việc gì cả. Chỉ có mấy đứa ngu ngốc, vừa nghe thấy hắn là người thủ đô đến, lại còn có học thức, là mắt sáng rực lên, hận không thể lao vào. Phì, đúng là nông cạn, không phân biệt được tốt xấu. Loại đàn ông đó có thể sống qua ngày sao?"

Nghe những lời này, Hứa Miên thật sự muốn vặn lại một câu "Bố hiểu rõ như vậy, sao đến lượt bản thân lại mù quáng vì tình yêu thế?". Cô bất lực thở dài: "Bố yên tâm, con không tiếp xúc với hắn đâu."

Hứa Phúc Niên lập tức cười toe toét gật đầu: "Tốt, tốt, tránh xa ra là đúng rồi. Cũng đỡ cho hắn quấn lấy con, làm hỏng danh tiếng của con. Loại công tử bột đó không xứng với con gái bố."

Hứa Miên phải làm sao với sự tự tin mù quáng này của bố đây? Cô thành thật nói: "Có người bố tốt như bố, thì con rể tương lai phải thật sự xuất sắc, mới xứng đáng làm rể của bố chứ!"

"Hahaha, chủ yếu vẫn là con thích. Con thích thì bố sẽ coi hắn như nửa đứa con trai mà thương, nhưng tốt nhất đừng thích công tử bột..."

"..."

Cái gã công tử bột bị Hứa Phúc Niên chê bai đủ điều, khi bắt tay vào việc lại tỏ ra rất ổn. Hắn không làm kiêu, cũng không than khổ. Cởi bộ đồ Tôn Trung Sơn* sang trọng, mặc một bộ đồ nhân dân hơi cũ, hắn vác một nửa thùng nước đầy, đi hết chuyến này đến chuyến khác trên ruộng.

*Tôn Trung Sơn: một loại áo được thiết kế theo kiểu áo truyền thống của Trung Quốc, lấy tên theo Tôn Trung Sơn.

Cứ kiên trì như vậy cả buổi sáng, hắn đã khiến các xã viên phải nhìn bằng con mắt khác.

Đặc biệt, khi so sánh với hai thanh niên tri thức khác, hình ảnh Cố Ngọc Thư chăm chỉ, tháo vát càng in sâu vào lòng người.

Hai thanh niên tri thức kia, cô gái tên Hàn Linh, nước còn chưa vác tới nơi đã ngã, làm ướt quần áo, tay bị trầy xước, ấm ức khóc lóc. Cuối cùng, cô ta trở về với dáng vẻ thảm hại để nghỉ dưỡng thương.

Còn nam thanh niên tên Mạnh Quốc Cường, hắn không ngã nhưng đi lảo đảo, loạng choạng. Mặt hắn gân xanh nổi đầy, giống như quả cà tím già. Vừa nhìn đã biết là chưa từng làm việc nông nghiệp. Bị các xã viên cười vài câu, hắn liền giận dỗi bỏ cuốc. Mãi đến khi được đội trưởng giáo huấn một trận, hắn mới miễn cưỡng tiếp tục.

Ngược lại, Cố Ngọc Thư, người trông thư sinh nhất, lại làm việc một cách tốt nhất.

Đội trưởng đã đặc biệt khen ngợi hắn vài câu.

Ấn tượng của các xã viên về hắn cũng được nâng lên vài bậc.

Các cô gái, các cô vợ trẻ đều say mê hắn. Triệu Kiến Nghiệp và Triệu Bảo Sinh, hai người được yêu thích nhất trong đội sản xuất, giờ phải đứng sau rồi. Ai bảo, dù so sánh điều gì, họ cũng không bằng người ta. Chỉ riêng vẻ ngoài này thôi, đã áp đảo tất cả rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc