"Tôi gọi điện cho mọi người, sau khi nghe xong, họ chủ động đến giúp."
Những người có mặt ở đây đều đã từng hợp tác với Hoắc An, khi nghe nói cậu ta bị lợi dụng đều vui lòng đến giúp đỡ.
Lúc này, đạo diễn Triệu thấy cậu ta đi vào, vẫy tay, bảo mọi người nhanh chóng dọn dẹp địa điểm, tất cả mọi người ngồi xuống, trong nháy mắt lại trở thành phong cách họp báo nghiêm túc.
"Kính chào quý khán giả, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay có một việc cần phải làm rõ. Đó là về một bộ ảnh được nhiều tài khoản phương tiện truyền thông đăng tải vào tối qua, liên quan đến tin đồn tình cảm giữa Hoắc An và nghệ sĩ cùng công ty Lư Sa Sa."
Ống kính lập tức di chuyển.
Hoắc An xuất hiện trong ống kính, lúc này cậu ta đã mất hết bình tĩnh, ra mắt lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải chuyện thế này, hoảng sợ không biết phải nói gì, nhìn xung quanh cầu cứu.
Ngay lúc này, Tiêu Hòa bước lên.
So với Hoắc An, cô bình tĩnh kiểm soát tình hình, tự mang theo khí chất, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người vào mình.
"Những bức ảnh mà các phương tiện truyền thông đăng tải là giả, có hai bức ảnh được ghép lại. Chúng tôi đã tìm thấy ảnh gốc, mọi người có thể xem trên màn hình lớn."
Cô vừa giải thích vừa mở tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
Từng dữ liệu được liệt kê lần lượt.
Hoắc An như tìm được chỗ dựa, liên tục gật đầu.
"Đúng vậy, chính là thế!"
Tiêu Hòa tiếp tục: "Hoắc An và Lư Sa Sa chỉ gặp nhau một lần trong "Chủ Nhật Vui Vẻ", nói hai câu, tổng cộng không quá năm mươi chữ, những điều này đều có thể thấy trong chương trình. Mối quan hệ hiện tại của họ không khác gì trên chương trình lúc đó."
Hoắc An: "Đúng vậy, đúng vậy!"
"Còn về việc các phương tiện truyền thông nói, họ chụp ảnh vào chiều hôm kia, thì điều này cũng là giả, bởi vì lúc đó Hoắc An căn bản không có ở công ty."
Tiêu Hòa nói, lại quay đầu nhìn về phía Hoắc An, trực tiếp hỏi: "Chiều hôm kia cậu làm gì?"
Hoắc An lập tức nhớ lại chuyện ngày hôm đó, đột nhiên đứng dậy.
"Tôi tập luyện cả ngày."
Vì việc quay phim truyền hình đã tạm dừng, Tiêu Hòa tăng cường cường độ luyện tập, lúc đó cậu ta kêu khổ không ngừng, suýt nữa thì hận thấu xương những buổi tập luyện đó.
Nhưng bây giờ, những buổi tập luyện đó lại trở thành bằng chứng lớn nhất của cậu ta!
Hoắc An vô cùng kinh ngạc.
"Đúng vậy, mấy ngày đó tôi đều tập luyện, căn bản không đến công ty, sao có thể bị chụp ảnh được?"
Cậu ta lấy điện thoại ra, mở ứng dụng tập luyện, trên đó d toàn bộ đều là kế hoạch tập luyện dày đặc.
Buổi sáng, tập luyện.
Buổi chiều, tập luyện.
Buổi tối, vẫn tập luyện.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cậu ta đã hoàn thành chạy bộ hai mươi km, bơi hai km, ngoài ra còn có nhảy cao, tập tạ, võ thuật, chèo thuyền...
Tổng cộng bảy tám loại hình tập luyện, sắp xếp thời gian trong ngày chật kín, số bước vận động thậm chí còn đạt tới hơn bảy mươi nghìn!
Trực tiếp phá vỡ kỷ lục của tất cả các hạng mục tập luyện.
Sau cậu ta, theo sát là tên của Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả.
Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Ba người này đi lập nhóm leo núi Everest sao?
Hơn nữa, Hoắc An tập luyện dày đặc như vậy, căn bản không có thời gian về công ty, càng không thể chụp ảnh với Lư Sa Sa.
Hoắc An chỉ cảm thấy bây giờ mình vô cùng ấm ức.
"Nếu tôi có nhiều thời gian như vậy, tôi đã đi tập luyện từ lâu rồi, nhiệm vụ tập luyện mà chị Tiêu Hòa sắp xếp cho tôi, mỗi ngày đều làm tôi c.h.ế.t đi sống lại, căn bản không có thời gian..."
"...Yêu đương."
Hoắc An cười, giọng điệu kiên quyết.
"Tôi là thanh niên tốt, là ngôi sao mới nổi của giới giải trí, yêu đương có gì tốt? Yêu đương? Không thể, căn bản không thể."
[Phụt——Đây chính là giác ngộ của ông hoàng cô đơn trong giới giải trí sao?]
[Rõ ràng là đam mê tập luyện lại vô duyên vô cớ bị đồn thổi, còn phải ra mặt giải thích, thật sự vừa chua xót vừa buồn cười.]
[Đúng vậy! Thanh niên tốt, yêu đương cái gì? Kiếm tiền gây dựng sự nghiệp chẳng lẽ không sướng hơn sao?]
[Nhìn thấy Hoắc An độc thân là tôi yên tâm rồi, bây giờ tôi thậm chí không lo cậu ấy yêu đương, tôi lo cậu ấy mãi mãi không yêu đương!]
[Thích Hoắc An, chính là yên tâm như vậy.]
[Nếu cậu ấy thực sự yêu đương, Tiêu Hòa sẽ là người đầu tiên đập vỡ đầu cậu ấy nhỉ?]
[Đúng vậy, Tiêu Hòa sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ấy.]
...
Đây có lẽ là một buổi họp báo đính chính diễn ra thuân lơi nhất.
Chỉ với một câu, “tin đồn tình cảm là bịa đặt” đã chạy đứt mọi lời đồn thổi.
Bên phía Hoắc An, lực lượng đính chính còn lớn hơn cả lực lượng bịa đặt!
Với mức độ lớn nhất, khôi phục lại sự thật, trước khi tin đồn suýt nữa lan truyền rộng hơn thì đã bị bóp c.h.ế.t ngay từ trong trứng nước.
Cuối buổi họp báo, Tiêu Hòa cầm theo một danh sách bước lên bục.
"Các phương tiện truyền thông hiện đang đăng tải tin tức giả mạo này, hãy nhanh chóng xóa bỏ, đồng thời công khai xin lỗi ở đầu trang. Nếu các người vẫn khăng khăng cho rằng những bức ảnh và tin tức mà mình đăng tải không có vấn đề gì, các người có thể giữ lại, nhưng thứ tiếp theo mà các người nhận được sẽ là trát hầu tòa."
Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào ống kính, giọng nói đều đều và lạnh lùng, không giống như cảnh cáo, mà giống như đang tuyên bố thời gian đếm ngược tử thần.
"Đồng thời, hy vọng người đứng sau thao túng mọi chuyện hãy lắng nghe cho kỹ, sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy, giẫm đạp người khác để leo lên, cho dù có leo cao đến đâu cũng sẽ ngã xuống. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đều xôn xao.
[Chính là Lư Sa Sa đúng không? Trước đó khi tham gia chương trình, cô ta đã luôn bám dính như kẹo cao su rồi, thấy Hoắc An không mắc bẫy liền dùng loại thủ đoạn này!]
[Chuyện này phát triển đến bây giờ, chỉ có một mình cô ta được lợi, không phải cô ta thì còn có thể là ai?]
[Còn chưa ra mắt đã bày trò như vậy rồi.]
[Hoắc An thật sự là họa từ trên trời rơi xuống, nổi tiếng rồi, ai cũng muốn dựa hơi!]
[Có tâm tư đó, chi bằng bỏ nhiều công sức vào diễn xuất, Hoắc An đã ẩn mình hai năm, tích lũy kinh nghiệm mới đại bạo, trải qua quá trình khổ luyện, khó khăn lắm mới nổi tiếng được, có người lại chỉ muốn đi đường tắt!]
...
Từ khi Tiêu Hòa xuất hiện, Hoắc An như tìm được chỗ dựa, Tiêu Hòa nói gì, cậu ta đều gật đầu phụ họa theo sau, đúng chuẩn hành vi của một tiểu đệ.
Bây giờ Hoắc An cảm thấy vô cùng may mắn vì Tiêu Hòa sắp xếp nhiệm vụ tập luyện cho cậu ta mỗi ngày, nếu không thì buổi họp báo hôm nay, căn bản không dễ nói rõ ràng như vậy.
Cậu ta kiên định nói: "Đội trưởng, trước đây là do tầm nhìn của em hạn hẹp, bây giờ em mới biết được lợi ích của việc tập luyện, sau này chị bảo em tập luyện thế nào, em sẽ tập luyện thế đó, tuyệt đối không chạy trốn."