Xe chạy như bay, giữa đêm xuyên qua hơn nửa thành phố đến tòa nhà công ty Giải Trí Lam Tinh.
Trong lòng Giang Diệp tin chắc, nếu không phải người qua đường trong khu đô thị quá đông, sợ bị phát hiện thì Tiêu Hòa thậm chí có thể mang theo anh giẫm lên các mái nhà, bay thẳng đến công ty.
Hai người đến văn phòng của Tiêu Hòa.
Vừa mở cửa, cái "tháp hàng hóa" mà Giang Diệp tặng mấy ngày trước vẫn còn ở đó.
Tiêu Hòa rất thích món quà này nên vẫn chưa mở ra.
Túi giấy gói màu trắng và đỏ đan xen vào nhau, trông rất đặc biệt.
Giang Diệp khó hiểu, tại sao lại đến đây.
Tiêu Hòa đóng cửa, kéo rèm cửa sổ, sau đó kiểm tra kỹ xem trong phòng có camera theo dõi không, cuối cùng mới đi đến bên "tháp hàng hóa", quay đầu nhìn Giang Diệp, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Anh hãy quan sát thật kỹ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo."
Nói xong, Tiêu Hòa giơ tay phải, nhẹ nhàng vung lên, cái "tháp hàng hóa" vốn đứng sừng sững chính giữa văn phòng đột nhiên biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Lại đến rồi!
Đồng tử của Giang Diệp đột nhiên co lại.
Cũng giống như cách Tiểu Quai đột ngột xuất hiện vừa rồi.
Chỉ là lúc đó là Tiểu Quai đột nhiên xuất hiện, bây giờ là đồ vật đột nhiên biến mất.
Thông tin trong đầu anh nhanh chóng xoay chuyển, rất nhiều suy đoán hiện ra và chúng lần lượt chứng minh cho hành động trước đó của Tiêu Hòa.
Giang Diệp hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng chấp nhận cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng: "Đây chính là lý do trước đây tôi không đồng ý với anh, Giang Diệp, tôi không thuộc về thế giới này."
Vừa nãy ở trong căn nhà đó, khi tên bắt cóc đứng dậy, cô đã phát hiện ra ngay, rõ ràng chỉ cần một động tác là có thể giải quyết đơn giản, nhưng khi nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Giang Diệp, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ điên rồ.
Vì thế, khi Giang Diệp lo lắng chạy đến muốn bảo vệ cô, Tiêu Hòa đã không né tránh, mà giơ tay phải lên, trước mặt anh, cô đã thả Tiểu Quai ra.
Sau đó lại đưa anh đến nơi này, nói cho anh sự thật.
Tiêu Hòa tò mò về phản ứng của Giang Diệp, liệu anh có sợ hãi không?
Hay là sẽ nổi lòng tham?
Vế trước thì không sao, nếu là vế sau thì...
Tiêu Hòa lén nắm chặt tay, sát ý thoáng qua trong mắt.
Cô có thể thích Giang Diệp, nhưng nếu đối phương là phản ứng sau thì cô sẽ không thích người này nữa, thậm chí còn có thể trừ khử mối nguy hiểm này.
Đang nghĩ ngợi, nắm đ.ấ.m đang nắm chặt đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Trong mắt Giang Diệp không có sợ hãi, cũng không phải lợi ích, mà là căng thẳng.
"Chuyện này, cô đã nói với người khác chưa?"
Tiêu Hòa lắc đầu.
"Chưa."
Cô đâu phải ngốc, chuyện quan trọng như vậy, thấy ai cũng nói thì bây giờ đã sớm bị người ta bắt đến phòng nghiên cứu để làm nghiên cứu rồi.
Giang Diệp nghe được câu trả lời này, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói.
"Vậy hiện tại tôi là người duy nhất biết, có phải cũng có nghĩa là tôi cũng rất quan trọng với cô không?"
Tiêu Hòa bị câu hỏi này làm cho có chút trở tay không kịp.
Mặc dù không muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Giang Diệp, nhưng cô không ngờ rằng anh lại luyến ái não như thế, gặp phải chuyện này mà anh còn có thể vui mừng như vậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô mà lòng bàn tay còn hơi đổ mồ hôi.
Tiêu Hòa thành thật nói: "Hôm nay tôi thấy anh đẹp trai nên mới nói cho anh biết."
Nhận được câu trả lời này, Giang Diệp mừng rỡ lẫn lo lắng: "Vậy nếu gặp được người đẹp trai khác, cô cũng nói sao?"
Tiêu Hòa: "Cả đời này của tôi, hiện tại chỉ thấy anh là đẹp trai thôi."
Câu nói này khiến Giang Diệp vui vẻ ngay lập tức, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Hòa, hơi tiến lại gần, cúi người chạm vào trán cô.
Tình yêu dường như theo nơi tiếp xúc của hai người mà truyền vào tim, lần đầu tiên khiến Tiêu Hòa cảm nhận được nó.
"Tiêu Hòa, anh rất thích em, rất thích em."
Giang Diệp cũng ngốc, từ ngữ hoa mỹ khi viết lời bài hát đột nhiên trôi sạch, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói này, thế nhưng lại làm cho trong lòng Tiêu Hòa nóng ran.
Cô không quen với cảm giác như thế này, dường như tim đập nhanh hơn rồi.
Vì vậy, cô hơi nghiêng đầu, mất tập trung nghĩ đến chuyện Giang Diệp mấy năm nay không viết nhạc, có phải trình độ viết lời bài hát đã giảm sút không, album tiếp theo phải làm sao?
Công việc quản lý này thực sự làm người ta phải đau cả đầu.
Đang suy nghĩ, đột nhiên Giang Diệp nói:
"Em nói chuyện này cho anh biết, không sợ anh nói ra sao?"
Tiêu Hòa lắc đầu: "Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh nói ra, em sẽ g.i.ế.c anh."
Nói xong, lén nắm c.h.ặ.t t.a.y mình.
"..." Giang Diệp sửng sốt.
Vừa nãy Tiêu Hòa nói xong còn nắm chặt tay, anh còn tưởng đối phương đang căng thẳng sợ hãi, không ngờ lại đang nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người diệt khẩu.
Nghĩ đến đây, Giang Diệp bất lực cười một tiếng.
"Được."
Anh ấy vậy mà đồng ý, tiến lại gần Tiêu Hòa nói: "Nếu anh nói ra, em sẽ g.i.ế.c anh chứ?"
Tiêu Hòa gật đầu: "Nếu anh nói ra, em đương nhiên sẽ g.i.ế.c anh."
Biểu cảm của cô rất nghiêm túc, nhưng đối mặt với lời đe dọa này, Giang Diệp lại không hề sợ hãi.
Con người bình thường này chẳng có dị năng, thể lực cũng chỉ ở mức bình thường, thậm chí còn không đánh thắng được một con hamster biến dị, lại còn vô cùng gan dạ tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm cô.
"Bây giờ chúng ta chính thức ở bên nhau rồi phải không?"
Tiêu Hòa gật đầu.
Giang Diệp nhận được câu trả lời này, ngược lại trở nên căng thẳng.
"Tiêu Hòa..."
Chỉ gọi một tiếng tên Tiêu Hòa, trên mặt anh đã bắt đầu đỏ lên.
Giang Diệp rất dễ ngượng ngùng, trên má sẽ ửng đỏ, vì vậy khi tham gia hoạt động, anh thường xuyên bị fan trêu chọc, muốn nhìn thấy anh lúng túng.
Tiêu Hòa cũng đã từng chứng kiến vài lần, nhưng hôm nay Giang Diệp lại đỏ mặt rất nhanh, sắc đỏ lan từ mặt đến hai tai, thậm chí đến cả đôi tay cũng nóng ran.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Hòa, hơi cúi xuống lại gần Tiêu Hòa một chút, giọng nói khàn khàn, sau đó mang theo chút chờ mong hỏi:
"Vậy anh có thể hôn em không?"
Ánh mắt Giang Diệp sáng ngời như lửa.
Vài giây trước, Tiêu Hòa còn đang nghĩ nên g.i.ế.c c.h.ế.t anh như thế nào để diệt khẩu. Cô còn chưa kịp làm gì thì anh đã rất thích ứng việc này rồi.
Trước đây, cô không nhận ra, hóa ra Giang Diệp còn là một người luyến ái não. Anh còn rất mong đợi hỏi cô, như thể đã chờ đợi rất lâu, lại lo lắng bị từ chối.
Ngược lại, Tiêu Hòa lại rất thành thạo, nghe thấy lời này, cô tiến tới, chủ động hôn anh một cái.
"Còn phải hỏi sao?"
Giang Diệp nhếch khóe môi, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn. Sau đó, anh đột nhiên đưa tay ôm lấy Tiêu Hòa, hôn cô thật sâu.
Hôn một lúc, thấy anh càng hôn càng kích động, Tiêu Hòa ngăn anh lại.
"Được rồi."
Vẻ mặt vui vẻ của Giang Diệp giảm đi một nửa, anh dừng lại hành động.
"Được."
Ngay sau đó, anh nghe thấy Tiêu Hòa nói: "Nếu chúng ta tiếp tục hôn nhau, e là sẽ xảy ra chuyện mất, anh hôn em một cái, em lại muốn lột đồ anh."
Nghe thấy lời này, Giang Diệp càng thêm ngượng ngùng, trong lòng nóng như thiêu đốt.
"Tiêu Hòa, trước đây, nơi em sống trông như thế nào?"
Tiêu Hòa nhớ lại nơi mình đã sống hơn hai mươi năm, đột nhiên có cảm giác rất xa xôi.
Rõ ràng là chỉ mới đến thế giới này một năm, nhưng cuộc sống ở mạt thế lại như chuyện kiếp trước vậy.
"Không tốt, khắp nơi đều là nguy hiểm, mọi người sống sót bằng cả mạng sống, vì vậy không có trò tiêu khiển, cũng không có minh tinh."
Khi mà ngay cả cuộc sống còn trở nên khó khăn thì dù minh tinh có nổi tiếng đến cỡ nào cũng không thể sánh được với một ổ bánh mì, vì vậy khi mới đến thế giới này, điều mà Tiêu Hòa không thể hiểu nhất là giới giải trí và minh tinh.
Cô không hiểu nổi, tại sao có người lại mê mẩn họ đến vậy.
Nhưng bây giờ, dường như Tiêu Hòa đã dần hiểu được rồi.
Cô nhớ lại, trước đây khi mới đến thế giới này, cô từng đọc được một bài báo rất khó hiểu, trong đó đề cập đến việc một người hâm mộ tự sát vì minh tinh, giờ nghĩ lại, có lẽ người được nhắc đến trong bài báo chính là Giang Diệp.
Cho nên, cô và Giang Diệp biết nhau sớm hơn cô tưởng thì phải.
Tiêu Hòa vung tay, lấy "tháp hàng hóa" đã cất vào không gian trước đó ra rồi lại cất vào. Cô nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Diệp, nói: "Đây chính là dị năng không gian của em, không gian bên trong khoảng hai trăm mét vuông, chỉ có thể chứa đồ vật vô tri và thú biến dị."
Giang Diệp tò mò hỏi: "Vì vậy ngày thường Tiểu Quai đều ở trong không gian sao?"
"Ở mạt thế, chắc có khoảng một phần mười số người sở hữu dị năng, ngoài dị năng không gian, còn có lôi điện, gió, thực vật…"
Tiêu Hòa nói đến đây, đánh giá Giang Diệp từ trên xuống dưới mới nói tiếp: "Một người như anh ở mạt thế rất nguy hiểm, yếu đuối quá rồi, dễ bị bắt về làm nam sủng."
Da thịt mềm mại, đẹp trai, lại biết hát hò. Có lẽ sẽ bị các nữ dị năng ở căn cứ tranh nhau cướp đoạt.
Đó là hiện tượng thường gặp ở căn cứ.
Thế giới mạt thế là thế giới "kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu", người yếu đuối còn không có khả năng tự vệ, rất dễ gặp nguy hiểm.
Nghe thấy lời này, cơ thể Giang Diệp cứng đờ.
Thấy anh căng thẳng, Tiêu Hòa nói: "Anh cứ yên tâm, em xếp hạng nhất trong các nữ dị năng ở căn cứ, nếu anh thực sự đến mạt thế, họ không cướp lại em đâu."
Nghe thấy lời này, Giang Diệp cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng không hiểu sao lại thấy vui vẻ trong lòng.