Tiêu Hòa nói: "Anh ấy bây giờ chưa cần luyện tập, tôi sẽ sắp xếp cho anh ấy nhiệm vụ huấn luyện khác."
Nghe thấy lời này, cả đám sửng sốt, mở to mắt nhìn cô.
"Đội trưởng, sao chị có thể phân biệt đối xử như vậy ạ?"
"Có phải chị bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi không?"
Sắc đẹp?
Là Giang Diệp sao?
Tiêu Hòa không hiểu, hỏi ngược lại: "Tôi là người như vậy à?"
Mọi người đồng thanh trả lời.
"Phải!"
Phi tần vào cung, hoàng đế không thiết triều.
Giang Diệp vừa ký hợp đồng, quá trình huấn luyện bị hoãn lại ngay lập tức.
Tiêu Hòa đã hoàn toàn đắm chìm trong sắc đẹp rồi.
Nhìn thấy vẻ phẫn nộ của mọi người, Tiêu Hòa chắp tay.
"Mọi người tập luyện trước đi, đợi qua một thời gian nữa, tôi sẽ cho Giang Diệp chuẩn bị tâm lý rồi tới đây."
Nói xong, cô xua tay, bảo bọn họ bắt đầu tập luyện.
Mấy người mang theo sự oán giận bỏ đi, nhưng Tiểu Quai lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như cũng có chút nghi hoặc.
Tại sao Tiêu Hòa không dẫn người mới tới?
Tiêu Hòa đi tới, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Quai, mày biết để nuôi lớn một cây bắp cải khó khăn thế nào không?"
Tiểu Quai:?
"Tao không dễ gì mới nuôi được Giang Diệp khỏe mạnh và tươi tốt như vậy, nếu bị mày hù dọa, héo rũ đi thì phải làm sao?"
Lúc trước Giang Diệp vì giúp Từ Nhất Chu luyện hát mà đã ỉu xìu hơn nửa tháng, cảnh tượng thảm hại đó đến giờ Tiêu Hòa vẫn còn nhớ rất rõ.
Tiêu Hòa vốn định dẫn anh tới, nhưng nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối của Giang Diệp, vẫn nên thực hiện theo tuần tự thì hơn.
Đợi cô tiêm cho anh một mũi phòng ngừa, cho anh biết sự tồn tại của Tiểu Quai, sau đó mới đưa anh tới tập luyện.
"Việc này không phải thiên vị." Tiêu Hòa giải thích.
Tiểu Quái nghe cô nói xong, cái đầu không lớn lắm chỉ đúc kết ra được hai điểm:
1. Tiêu Hòa cảm thấy nó trông hung dữ, sẽ dọa sợ người mới.
2. Nó không còn là bảo bối duy nhất trong lòng Tiêu Hòa nữa.
Hai điểm này khiến cơ thể con hamster cứng đờ, đôi mắt nhỏ long lanh nhìn cô, ấm ức không chịu được.
Từ lúc còn ở thời mạt thế, nó đã ở bên cạnh Tiêu Hòa, sau khi đến thế giới này, hai người lại càng nương tựa vào nhau, nó xứng đáng ở vị trí trung tâm.
Bây giờ, vị trí này đã bị người khác cướp mất!
Nó cụp tai, thậm chí cái đuôi sau lưng cũng không còn tinh thần, vô lực rũ xuống đất.
Tiêu Hòa giơ tay xoa đầu nó.
"Nhưng Tiểu Quai đáng yêu như vậy, sau này Giang Diệp chắc chắn sẽ thích mày."
Con hamster lúc này đang chìm đắm trong nỗi buồn, căn bản không nghe thấy câu nói này.
Thấy nó không có phản ứng gì, Tiêu Hòa đoán ra Tiểu Quai không vui, vội lấy một ít hạt ra đưa cho nó.
Trước đây, mỗi khi Tiểu Quai không vui, chỉ cần cho nó thêm một ít đồ ăn vặt và vuốt ve, rất nhanh nó sẽ bình tĩnh lại.
Nhưng lần này rõ ràng không giống.
Ban ngày, Tiểu Quai oán giận ăn hết tất cả đồ ăn vặt, rình rập tìm cơ hội.
Đến đêm, chờ Tiêu Hòa ngủ say, nó bất thình lình mở mắt, nhẹ nhàng mở cửa sổ, sau đó nhanh nhẹn chui vào tầng trên.
Nó quyết định đi gặp cái người đã cướp mất vị trí trung tâm của mình.
Đêm khuya tĩnh lặng, thực ra Giang Diệp vẫn chưa ngủ.
Được trở lại sân khấu làm anh phấn khích, vui mừng đến mức không ngủ được, thế nên dứt khoát ngồi trước máy tính, lướt xem bình luận mà người hâm mộ để lại cho mình.
Sột soạt.
Lúc này, một tiếng động nhỏ truyền đến.
Là một ca sĩ, thính lực của anh rất nhạy bén, lập tức ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Đèn bên đó không bật, không nhìn thấy gì cả nhưng âm thanh vừa rồi lại vô cùng rõ ràng, không giống như tiếng gió thổi rèm cửa, mà giống như động tĩnh do con người gây ra.
Mặc dù khu dân cư này có hệ thống an ninh rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa là có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Giang Diệp lập tức cảnh giác, đứng dậy, lặng lẽ đi tới phòng khách.
Có lẽ là phóng viên.
Cũng có thể là trộm.
Anh thầm nghĩ, tiện tay cầm đèn bàn bên cạnh, chuẩn bị dùng để tự vệ.
Lúc này, phòng khách tối đen như mực, thò tay ra không thấy năm ngón.
Giang Diệp quan sát động tĩnh trong bóng tối, cẩn thận tìm một vòng nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào, không có người, ngay cả tiếng sột soạt vừa nghe thấy cũng không còn nữa.
Có phải mình nghe nhầm không?
Anh suy nghĩ rồi bật cây đèn trên đầu lên.
Ánh sáng trong nháy mắt bao trùm toàn bộ phòng khách, quả nhiên không có ai.
Giang Diệp đặt đèn bàn trên tay xuống, chuẩn bị quay về tiếp tục xem bình luận.
Vừa quay người lại, đột nhiên đ.â.m vào một bức tường mềm mại rậm lông, bức tường thậm chí còn mang theo nhiệt độ dễ chịu!
Lòng anh rối loạn, sợ hãi vội vàng lùi lại.
Mãi mới đứng vững được, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Một cái nhìn, cả người lập tức cứng đờ.
Đây là cái gì?
Đôi tai vểnh lên, hàm răng sắc nhọn lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, thân hình to lớn như một quả núi.
Một con hamster khổng lồ chỉ xuất hiện trong phim, hùng dũng uy nghi đứng trước mặt Giang Diệp!
Anh mở to mắt, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Con hamster khổng lồ nhìn thấy người trước mặt bị mình dọa sợ, càng vênh váo lắc lư cái đuôi thô ở sau, trông hung dữ vô cùng.
Nó cong lưng, lông trên người dựng đứng, sau đó nhe ra hàm răng trắng toát, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Diệp, giống như anh đã cướp mất quả thông dùng để ngủ đông của nó.
Siêu dữ!
Đêm khuya thanh vắng, trong nhà đột nhiên xuất hiện một sinh vật khổng lồ như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ hét lên sợ hãi, tiếng hét vang vọng khắp khu dân cư.
Nhưng Giang Diệp nhìn con vật khổng lồ trước mắt, không biết là do sợ hãi hay là sao mà lại không nhúc nhích.
Tiểu Quai dọa người vô số, lần đầu tiên thảm bại hoàn toàn.
Nó lập tức dựng đứng đuôi, biểu cảm cố gắng dữ tợn hơn, tiếp tục dọa cho Giang Diệp sợ tè ra quần.
Hàm răng sắc nhọn đã hoàn toàn lộ ra, lấp lánh hàn quang trong đêm tối.
Lúc này, Giang Diệp cuối cùng cũng cử động.
Anh quay người, mở tủ lạnh, lấy ra một rổ hạt dẻ còn thừa sau khi nấu cơm, đặt trước mặt Tiểu Quai.
Hamster cứng đờ:?
Từ từ thu răng lại, biểu cảm ngơ ngác, lông trên người cũng theo đó mà xẹp xuống, đôi mắt nhỏ xíu mang theo nghi hoặc, không hiểu người trước mặt muốn làm gì.
Giang Diệp thấy hamster không nhúc nhích, lại lấy hạt dẻ bọc đường và bánh hạt dẻ trong tủ lạnh ra, xếp thành hàng trên bàn.
"Tất cả cho mày ăn."
Hamster to đùng trước mắt tuy vẫn đứng im không nhúc nhích, nhưng cái đuôi đằng sau phe phẩy đã sớm tiết lộ suy nghĩ trong lòng nó.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Diệp hoàn toàn không sợ nữa.
Mặc dù to lớn nhưng tính cách vẫn là của một con hamster.
Hơn nữa, khi đối phương đột nhiên xuất hiện, anh có giật mình nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc, không hề thấy đáng sợ.