Lúc này, William và Tiểu Quai cũng tiến lại gần, mở to mắt, tò mò nhìn cục bông nhỏ trước mặt, còn tiến lại gần ngửi ngửi.
Con non này hoàn toàn không sợ chúng, nó bước từng bước, hùng dũng oai vệ đi tới, có vẻ như rất hiểu rõ địa vị được bảo vệ của mình, trực tiếp bám vào lông Tiểu Quai, trèo lên người nó.
Con hamster biến dị vẫy cái đuôi dài và thô, mấy lần định hất nó xuống, đều bị nó dùng đôi mắt tròn xoe nhìn lại: Hất tôi à?
Cậu là động vật được bảo vệ cấp mấy?
Đuôi Tiểu Quai lắc lắc, cuối cùng vẫn buông xuống.
Tiêu Hòa thấy vậy, không nhịn được cười một cái.
"Được rồi, chúng ta về trước đã."
Sở thú.
Tiêu Hòa vừa đưa gấu trúc đến đây, Kim Thành và Tiểu Trương đã nghe tin chạy đến, nhìn thấy đúng là con vật bọn họ truy tìm nửa tháng, lúc này nó đang vùi đầu vào chậu sắt ùng ục uống sữa, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
"Cô tìm thấy nó ở đâu vậy?"
Tiêu Hòa nói rất nhẹ nhàng: "Đăng Lâu Sơn, vô tình phát hiện ra."
Kim Thành kinh ngạc, không nhịn được nhìn cô thêm vài lần, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Anh ta nói: "Bây giờ cô định làm thế nào? Vừa rồi mấy kẻ săn trộm đó truyền tin, địa điểm giao dịch được chọn ở gần một vườn ươm thực vật bị bỏ hoang ở ngoại ô."
Vừa nói, vừa chỉ vào vị trí trên bản đồ.
Tiêu Hòa thấy quen quen.
Đây không phải là mảnh đất cô đã mua trước đó sao?
"Sao lại chọn chỗ đó?"
Tiểu Trương giải thích: "Vườn ươm thực vật đó nằm sát núi, sau núi có biển. Tôi nghi ngờ bọn chúng định lấy được gấu trúc rồi trực tiếp đi thuyền trốn ra biển."
Nghe vậy, Tiêu Hòa nhíu mày suy nghĩ.
Có lẽ là lúc trước bọn săn trộm muốn trốn ra nước ngoài từ khu vực đó, chẳng may gấu trúc con trốn thoát, mới chui vào xe Chung Tử Xuyên.
Xem ra, lần này bọn chúng cũng có tính toán tương tự.
Họ đang nói chuyện thì nhân viên sở thú đi ra.
"Thế nào? Gấu trúc không sao chứ?" Kim Thành lo lắng hỏi.
Đối phương cười gật đầu.
"Gấu trúc con ở độ tuổi này thực ra rất yếu ớt, gấu trúc lớn trong tự nhiên thường chỉ đẻ một con, nuôi bên mình một đến hai năm mới tự lập, thường được cưng chiều nên kén ăn và rất nghịch. Nhưng con này lại không kén ăn chút nào, đến táo chua cũng ăn, hơn nữa tính tình cũng rất tốt, là đứa ngoan nhất mà tôi từng thấy."
Tiêu Hòa nói: "Nó là con vật mà nghệ sĩ của tôi liều mạng bảo vệ, xin hãy chăm sóc nó thật tốt."
Nói xong, cô quay người định đi.
Kim Thành vội vàng nói: "Chờ đã, Tiêu Hòa, cô vẫn chưa nói cô định làm thế nào. Cuộc giao dịch ngày mai, bọn chúng đưa ra yêu cầu dùng gấu trúc đổi Chung Tử Xuyên, cô có đổi không?"
"Đổi." Tiêu Hòa kiên định nói.
Anh ta mở to mắt.
"Đổi bằng gì?"
Tiêu Hòa: "Tất nhiên là đổi bằng gấu trúc rồi."
Ngày hôm sau, cảnh sát lo lắng chờ đợi ở gần vườn ươm, trong lòng vô cùng bất an.
"Tiêu Hòa nói dùng gấu trúc đổi Chung Tử Xuyên, không phải là thật chứ?" Tiểu Trương căng thẳng hỏi.
Tối hôm qua Tiêu Hòa nói xong liền đi mất, không giải thích gì thêm, hại bọn họ mất ngủ cả đêm.
Không dễ gì mới tìm được gấu trúc con, nếu lại đưa cho bọn chúng, vậy thì nửa tháng nay của bọn họ chẳng phải công cốc sao?
Kim Thành nhíu mày.
"Gấu trúc quan trọng, an toàn của Chung Tử Xuyên cũng quan trọng."
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng anh ta cũng rất lo lắng, sợ Tiêu Hòa thật sự giao gấu trúc con để đổi lấy nghệ sĩ của mình.
Hai người căng thẳng chờ đợi, một lúc sau, Tiêu Hòa cuối cùng cũng xuất hiện, tay cô dắt một con ch.ó sói oai vệ.
"Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"
Kim Thành gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn xung quanh cô: "Gấu trúc đâu?"
"Chờ một chút."
Tiêu Hòa buông một câu, sau đó từ trong túi xách kéo ra một bộ đồ hóa trang gấu trúc, trực tiếp mặc vào người con ch.ó sói.
Đội mũ, kéo khóa.
William vốn oai phong lẫm liệt trong nháy mắt biến thành một con gấu trúc tròn vo, mập mạp, hơn nữa nhìn từ phía sau, quả thực giống như thật.
Nhưng nếu nhìn từ phía trước...
Con chó sói trực tiếp viết hai chữ oán niệm lên mặt.
Tiêu Hòa xoa đầu nó, mặt không đổi sắc nói: "Gấu trúc đến rồi."
Tiêu Hòa trực tiếp tạo ra một con gấu trúc khiến tất cả cảnh sát đều im lặng, nhìn con "gấu chó" trước mắt với vẻ mặt khó tả.
Rất nghi ngờ.
"Như vậy có thể lừa được không?"
Tiêu Hòa: "Đây là bộ đồ mô phỏng da gấu trúc mà tôi đặt làm riêng, chỉ cần không quan sát gần, che mặt là không phát hiện ra."
Kim Thành do dự một lúc, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
"Vậy thì thử xem, bây giờ cũng chỉ còn cách này."
Nói xong, tất cả mọi người lập tức hành động.
Tiêu Hòa đang ôm đầu con ch.ó sói, tiến hành tẩy não cường độ cao: "William, nhớ lấy, từ hôm nay trở đi mày là động vật được bảo vệ cấp một rồi, địa vị tăng vọt, vui không?"
William: "...."
Cụp đuôi.
Đôi mắt xanh xám tràn đầy vẻ bất lực.
Cô nhìn ánh mắt của tôi, có giống như đang vui không?
"Gâu! Gâu gâu gâu!"
Tiêu Hòa rất có niềm tin. "Sau này mày không được kêu gâu gâu nữa, lại đây, kêu ư một tiếng."
William: "...."
"Ư!"
"Thông minh!"
Tiêu Hòa giơ ngón tay cái.
Tiểu Trương nhìn thấy cảnh này, thế giới quan suýt nữa thì sụp đổ, ngây người, căng thẳng tìm Kim Thành.
"Sao tôi cảm thấy không đáng tin chút nào vậy?"
Nghe vậy, Kim Thành quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hòa đang huấn luyện chó làm gấu trúc, anh ta cũng cứng họng: "Lừa một lúc chắc là được, chỉ cần đối phương vừa đến gần, chúng ta lập tức hành động cứu người ra."
Tiểu Trương thở dài.
"Mấy giờ giao dịch thế?"
"Hai giờ chiều, vẫn còn thời gian."
Tất cả mọi người chỉnh đốn trang phục, đang mai phục chờ bọn săn trộm xuất hiện, cùng lúc đó sở thú cũng loạn cả lên.
Từ khi Bánh Trôi đến sở thú, nó đã biểu hiện ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn hẳn những con vật khác, trở thành bé cưng làm yên lòng tất cả nhân viên sở thú nhất.
Không ai ngờ được, trong lúc nhân viên sở thú đang bận rộn cho những con gấu trúc khác b.ú sữa thì Bánh Trôi lại mất tích.
Sở thú lập tức náo loạn, tất cả mọi người đều tìm kiếm tung tích của Bánh Trôi.
Lúc này, một con gấu trúc con xuất hiện trên dường phố phồn hoa của thành phố A.
Đôi mắt tròn xoe ươn ướt, ngẩng đầu ngửi ngửi không khí, cố gắng phân biệt phương hướng rồi chập chững đi về phía trước.
Bước những bước ngô nghê đi qua vạch kẻ đường.
Những chiếc xe hai bên đường đều dừng lại, tài xế kinh ngạc nhìn quốc bảo đi qua trước mắt.
Tất cả người đi đường đều ngây người, há hốc mồm.
Khu phố thường ngày ồn ào, lúc này lại đặc biệt yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bàn tán rất nhỏ, như sợ làm kinh động đến điều gì đó.
"Gấu... gấu trúc?!"
"Tôi có phải đang mơ không?"
"Thật hay giả vậy? Gấu trúc không phải đều được bảo vệ ở sở thú sao? Bây giờ không còn nguy cấp nữa rồi? Không vào sở thú cũng có thể nhìn thấy?"