[Vẫn chưa có việc làm sao? Đang chờ đây—— Niềm vui hôm nay là Nghiêm Tu Quần mang lại.]
[Tuyệt! Nghiêm Tu Quần hôm nay tăng ca, em lại kiếm được tám mươi tệ!]
[Giám sát viên đúng là người tốt, quay cho em nhiều video như vậy, khiến nỗi buồn của em đều bị ém lại. Cả đời này, nỗi buồn sẽ tránh xa em.]
[Đội trưởng, bao giờ chị mới sắp xếp công việc mới cho em? Em đã mấy ngày không có việc làm rồi, lừa cũng không dám nghỉ nhiều như vậy.]
Dạo này Tiêu Hòa bận rộn xác định thời gian công chiếu phim với Lý Vị Lai, thỉnh thoảng nhận được video cậu ta gửi tới.
Vì Nghiêm Tu Quần đội mũ và đeo khẩu trang nên không nhìn ra được có buồn hay không, nhưng rõ ràng có thể thấy động tác đạp máy khâu của cậu ta ngày càng thành thạo.
Nối vải, móc chỉ, may, động tác liền mạch.
Chỉ một lát sau, một chiếc áo đã hoàn thành.
Đây chẳng phải là thiên phú của nhân vật chính sao?
Ai nhìn vào mà không thấy ghen tị?
Hơn nữa, giám sát viên của đêm từ thiện Tinh Quang rất có trách nhiệm, đã nói là bảy ngày thì không thể thiếu một ngày nào, hơn nữa còn có yêu cầu về chất lượng công việc.
Sau khi được đào tạo, trình độ làm việc của Nghiêm Tu Quần đã ngang bằng với những cô dì khác trên dây chuyền.
Lúc Phan Hồng biết được Nghiêm Tu Quần bị sắp xếp đến nhà máy, cô ta đã rất kinh ngạc.
Dù sao cũng được coi là minh tinh hạng hai, đi đạp máy khâu á?
Nói ra không phải sẽ khiến người ta chê cười sao?
Cô ta kiên quyết muốn đưa Nghiêm Tu Quần đi, nhưng khi đối mặt với tuyên bố của đêm từ thiện Tinh Quang lại không dám phản kháng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi bảy ngày.
Đến khi thời gian kết thúc, cô ta lập tức đến nhà máy.
Cửa vừa mở, Nghiêm Tu Quần đã mặt mày u ám đi ra lên xe, im lặng không nói gì.
Phan Hồng vừa lái xe vừa phàn nàn: "Lúc kết thúc buổi đấu giá, tôi bảo cậu tìm lý do để thoái thác, cậu không chịu, bây giờ lại đến nhà máy, nếu để người hâm mộ biết được thì đây sẽ là trò cười lớn nhất trong giới giải trí."
Nghiêm Tu Quần nghiến răng, không nói gì.
Cậu ta không dám nói, lúc đầu mình đồng ý là vì nghĩ có thể nhân cơ hội này tiếp cận Tiêu Hòa nhưng không ngờ cuối cùng nơi đến lại là nhà máy.
"Mấy ngày nay phim công chiếu thế nào rồi?"
Bộ phim cậu ta đóng chính lần này là nhằm mục đích giành giải thưởng, cả về bối cảnh lẫn cốt truyện đều phù hợp với thẩm mỹ của các giám khảo chính thống.
Cậu ta lo lắng nhất chính là điều này.
"Đã công chiếu rồi, trước đó tuyên truyền cũng khá tốt, doanh thu phòng vé đứng đầu, là quán quân phòng vé hiện tại." Phan Hồng nói.
Trước đó vì tuyên truyền cho bộ phim này, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức, ngay từ khi còn trong giai đoạn đặt trước, doanh thu phòng vé đã tích lũy được vài chục triệu, lúc đó đứng đầu bảng xếp hạng.
Vài ngày nay vừa công chiếu, hiệu quả lập tức thể hiện.
Nghe vậy, Nghiêm Tu Quần mới hơi yên tâm.
Phan Hồng lại nói: "Phim của Từ Nhất Chu cũng sắp công chiếu rồi, nhắm vào dịp Tết Nguyên Đán, đụng độ với chúng ta, mấy ngày nay hiệu quả tuyên truyền cũng khá tốt, không biết sau khi công chiếu sẽ thế nào, là một mối đe dọa lớn."
Năm nay không có nhiều phim chiếu rạp vào dịp Tết Nguyên Đán, phim duy nhất có sức cạnh tranh chính là Đao Khách của Từ Nhất Chu.
Ban đầu cô ta không hề để mắt đến bộ phim này, nhưng Từ Nhất Chu tham gia tiệc từ thiện gây sốt, buổi phát sóng trực tiếp sau đó cũng có sức ảnh hưởng rộng rãi, khiến cô ta không khỏi lo lắng.
Cô ta lẩm bẩm thêm một lúc nữa nhưng phát hiện Nghiêm Tu Quần căn bản không nghe, có vẻ như đang mất tập trung.
"Nghĩ gì vậy? Tôi nói chuyện với cậu, không nghe thấy à?"
Nghiêm Tu Quần lúc này mới lên tiếng: "Tôi đang nghĩ, Từ Nhất Chu và Hà Vân Thư trước đây có quen biết không?"
"Từ Nhất Chu trước đây mờ nhạt như vậy, sao có thể quen biết được nhân vật lớn như Hà Vân Thư."
"Hôm diễn ra tiệc từ thiện Tinh Quang, Hà Vân Thư không phải đã mua bức tranh của cậu ta sao? Hơn nữa tôi còn thấy..."
Giọng cậu ta khựng lại, nói: "Tôi thấy Từ Nhất Chu và Hà Vân Thư nói chuyện, bầu không khí rất kỳ lạ, Hà Vân Thư còn nói muốn đưa Từ Nhất Chu về nhà cô ấy."
"Cái gì?!"
Phan Hồng sợ đến mức đạp phanh một cái, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Nghiêm Tu Quần.
"Cậu không định nói là, bọn họ có vấn đề chứ? Mối quan hệ đó?"
Nghiêm Tu Quần trông còn ngạc nhiên hơn cả cô ta: "Là vậy sao? Tôi còn tưởng họ chỉ là bạn."
"Sao có thể là bạn được? Từ Nhất Chu nhìn là biết ngay là kiểu tiểu bạch kiểm, một số nữ cường nhân thích nhất kiểu này, nếu không tôi cũng không để cậu đi..."
Cô ta nói được một nửa, nhớ đến thất bại trong bữa tiệc tối hôm đó, vội vàng đổi giọng: "Nghĩ kỹ lại thì, Hà Vân Thư vẫn chưa kết hôn sinh con, cũng không nghe nói cô ấy có bạn trai. Một người phụ nữ sao có thể không có đàn ông? Thì ra là như vậy!"
"Tôi đã nói rồi, Từ Nhất Chu sao lại đột nhiên nổi tiếng, bộ phim trước đó nổi tiếng một cách khó hiểu, chắc chắn là có kim chủ đứng sau giúp đỡ!"
"Đây là scandal tuyệt đối không thể lật mình! Phim của bọn họ còn chưa công chiếu, nếu lúc này Từ Nhất Chu bị phanh phui chuyện đen tối thì bộ phim Đao Khách này chắc chắn sẽ bị hủy!"
Phan Hồng càng nói càng vui, kích động đến mức mắt sáng lên.
"Như vậy không ổn lắm nhỉ?" Nghiêm Tu Quần có chút lo lắng nói.
"Có gì không ổn? Dám làm thì phải dám chịu? Tôi sẽ liên lạc với phóng viên ngay bây giờ, cứ đăng trước rồi tính tiếp."
Phan Hồng nói xong, không kịp chờ về đến nhà đã vội vã llấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với các phương tiện truyền thông mà cô ta quen biết.
Nghiêm Tu Quần ngồi bên cạnh vẫn không nói gì, cúi đầu nhìn những ngón tay của mình vì một tuần làm việc mà trở nên khô ráp, khóe miệng cong lên.
"Đúng rồi, lúc đó tôi còn chụp một bức ảnh."
Một ngày trước khi Đao Khách chính thức công chiếu.
Tám giờ tối.
Đúng lúc mạng internet nhộn nhịp nhất, một tin tức trọng điểm bất ngờ được đăng tải.
Chỉ trong vài phút sau khi tin tức được đăng tải, nền tảng đã bị đám đông điên cuồng ùa vào làm cho tê liệt.
Tiêu Hòa vốn đang ăn cơm với Giang Diệp, không mang theo điện thoại, đến khi về thì điện thoại đã toàn bộ là cuộc gọi của anh Kiếm.
Kết nối cuộc gọi.
Giọng nói lo lắng của anh Kiếm lập tức truyền đến, âm điệu cao vút có tiếng rít rít của dòng điện.
"Sao bây giờ em mới nghe điện thoại? Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tính cách của anh Kiếm vốn dĩ rất hấp tấp, Tiêu Hòa đã nghe anh ta nói những lời tương tự như vậy rất nhiều lần.
"Anh từ từ nói."
"Không kịp từ từ!" Anh Kiếm lập tức phản bác, thậm chí có chút tức giận: "Anh hỏi em, Từ Nhất Chu không bị bao nuôi chứ?"
"Bị cái gì?"
Tiêu Hòa sửng sốt trước câu hỏi vô cớ này. "Ai lại bao nuôi cậu ta?"