Những xung đột xảy ra trước đó cô ta đều có thể nhẫn nhịn, nhưng những thứ vừa nãy, trong nháy mắt đã châm ngòi cô ta.
"Cô rốt cuộc đã làm gì với Nghiêm Tu Quần? Tiêu Hòa, trước mặt nhiều người như vậy, cô cướp người của tôi không ổn lắm đâu nhỉ? Trước đó cô không phải đã nói sẽ không ký hợp đồng với Nghiêm Tu Quần nữa sao?"
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là Tiêu Hòa đã hứa hẹn với Nghiêm Tu Quần lợi ích gì đó, chuẩn bị ký hợp đồng lại với cậu ta.
Giống như lúc trước mình cướp Nghiêm Tu Quần đi từ tay Tiêu Hòa.
Cô ta tức giận bắt đầu chất vấn, Tiêu Hòa lại rất bình tĩnh, trên chân đắp chiếc chăn nhỏ Từ Nhất Chu đưa tới, nhấp một ngụm cà phê.
Nhưng qua lời nói của Phan Hồng, cô cũng đoán được lý do Nghiêm Tu Quần làm như vậy.
Quả nhiên là nam chính trong tiểu thuyết, dù là tham vọng hay mặt dày đều vượt xa người thường.
Rõ ràng lần trước đã nói rất rõ ràng rồi, không ngờ cậu ta vì muốn nổi tiếng mà vẫn có thể kiên trì.
"Từ lần Nghiêm Tu Quần và William cùng tham gia chương trình, tôi đã không liên lạc với cậu ta nữa." Tiêu Hòa nói thẳng.
"Vậy tại sao cậu ta tặng đồ cho cô mà không tặng cho tôi?"
Cô ta hung hăng phản bác, trừng mắt nhìn Tiêu Hòa, giống như một con linh cẩu luôn đề phòng người khác cướp mất con mồi của mình.
Tiêu Hòa phản bác: "Chẳng phải cô nên tự kiểm điểm lại mình sao?"
Cô mở trang web của đêm từ thiện Tinh Quang ra.
"Tạo hình thảm đỏ hôm nay của Nghiêm Tu Quần quá lố, xếp hạng tụt xuống, còn Từ Nhất Chu bây giờ đã lên thứ hai rồi."
Phong cách thường ngày của Nghiêm Tu Quần vẫn luôn là kiểu tổng tài lạnh lùng, thu hút được rất nhiều người hâm mộ, nhưng trong thảm đỏ lần này lại có chút quá vội vàng, chọn một bộ trang phục rất táo bạo khoa trương, thậm chí có phần hở hang.
Kiểu tạo hình này khác xa với hình tượng thường ngày của cậu ta, vừa mới xuất hiện đã bị người hâm mộ phản đối.
Vừa rồi trên màn hình lớn, cô thấy Nghiêm Tu Quần đi tìm Từ Nhất Chu, sau đó không lâu, cô lại nhận được đồ cậu ta tặng.
Chắc là đã nghe ngóng được một số tin tức, quyết định đưa ra đối sách.
"Không phải tôi đi tìm cậu ta, mà là cậu ta muốn đến tìm tôi." Tiêu Hòa nói thẳng.
Nghe vậy, sắc mặt Phan Hồng càng trở nên khó coi.
Bởi vì tạo hình của Nghiêm Tu Quần tối nay là do cô ta tìm nhà thiết kế chuẩn bị, vốn muốn gây ấn tượng mạnh mẽ, không ngờ lại trở thành thảm họa thảm đỏ.
Tiêu Hòa nói: "Quản lý tốt nghệ sĩ dưới trướng của cô đi, cứ ba phải hai trái thế này thì tương lai khó mà nổi tiếng được."
Theo như mô tả trong nguyên tác, lúc này Nghiêm Tu Quần sắp nhận được giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời, nhưng theo tình hình hiện tại, tiến độ đã hoàn toàn chậm lại.
Phan Hồng tức giận nói: "Tôi biết rõ phải dẫn dắt nghệ sĩ như thế nào, không cần cô dạy!"
Nói xong, sắc mặt âm trầm ngồi xuống chiếc ghế sofa ở một góc.
Cho đến tận bây giờ, cô ta đã thua toàn tập.
Không chỉ độ hot của Nghiêm Tu Quần bị đè bẹp, mà ngay cả bản thân cô ta cũng mất hết mặt mũi.
Tuy nhiên, cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa chắc chắn, cô ta còn một chiêu cuối.
Trong số những người đến tham dự tiệc tối hôm nay, ngoài những nghệ sĩ hàng đầu, còn có không ít nhân vật lớn trong giới chính trị và thương mại, chỉ cần có thể leo lên được một người, con đường sau này đều có thể thuận buồm xuôi gió, không còn phải lo lắng về tài nguyên và mối quan hệ nữa.
Bộ trang phục của Nghiêm Tu Quần, không chỉ để gây chú ý trên thảm đỏ.
Lúc này, bầu không khí trong phòng tiệc đã hoàn toàn dâng cao.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, là thời gian dành riêng cho các vị khách mở rộng mối quan hệ, tất cả mọi người đều cầm ly rượu nâng ly chúc tụng, hiện trường đều là lời xã giao và tiếng cười.
Từ Nhất Chu chỉ chú tâm vào diễn xuất, không hứng thú với cảnh tượng trước mắt, cậu ta chỉ đứng nhìn từ xa.
Ngược lại Nghiêm Tu Quần sau khi nhìn thấy một vài nhân vật lớn xuất hiện, lập tức đi về phía đó.
Phòng tiệc lúc này giống như một bản thu nhỏ của toàn bộ giới giải trí, tất cả mọi người không từ mọi thủ đoạn, liều mạng để leo lên, chỉ cần có thể bám vào một cành cao là có thể phất lên như diều gặp gió.
Những người có quyền thế và địa vị cao thì xung quanh càng có nhiều người tụ tập.
Lúc này, cửa phòng tiệc mở ra, có người đến muộn.
Giống như ném một hòn đá xuống hồ nước yên ả, mặt nước phẳng lặng gợn sóng, lấy cửa chính làm tâm, lan tỏa liên tục ra xung quanh.
Tất cả mọi người trong phòng tiệc đều xôn xao.
Từ Nhất Chu còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, những người xung quanh đã ùa đến, vây kín cửa ra vào, không để lọt một khe hở.
Khác với vừa nãy.
Trước đó là minh tinh vây quanh thương gia.
Còn bây giờ, ngay cả những thương gia kênh kiệu cũng tụ tập trong đám đông, nhìn người phụ nữ bước vào với vẻ mặt nồng nhiệt. Không hề che giấu tình cảm yêu thích của mình.
"Vân Thư! Vân Thư! Hôm nay cô sẽ quyên tặng đồ vật để đấu giá chứ? Tôi nhất định sẽ bỏ giá cao mua!"
"Vân Thư! Buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?"
"Hôm nay tôi đến đây là vì cô đấy!"
"Còn tôi nữa!"
.....
Trong tiếng ồn ào, một giọng nữ thân thiện mang theo ý cười, bình tĩnh và ôn hòa trả lời:
"Xin lỗi, hôm nay tôi được ban tổ chức mời đến để tham gia sản xuất chương trình."
Cô ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người lại một phen kinh hô.
"Thảo nào hoạt động năm nay đặc sắc như vậy, hóa ra là do cô sản xuất! Phong cách của địa điểm cũng khác với trước đây, đẹp hơn nhiều."
Từ Nhất Chu không đến xem náo nhiệt, nghe vậy có chút buồn cười.