Anh Kiếm đứng bên cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Nghệ sĩ dưới trướng em tính cách đúng là trái ngược nhau, có người sợ Tiểu Quai, có người lại đặc biệt thích nó đến thế?"
Tiêu Hòa chậm rãi nói: "Đây cũng là lần đầu em thấy có người thích Tiểu Quai đến vậy."
Đang nói thì một chiếc xe từ đầu bên kia đường chậm rãi chạy tới.
Tiêu Hòa tưởng rằng việc cổ vũ động viên mà Từ Nhất Chu nói là đến tận nơi vỗ vai Chung Tử Xuyên, nói vài câu động viên rồi rời đi.
Với độ nổi tiếng hiện tại của họ, nếu lộ mặt vào lúc này thì vừa vặn có thể giúp chương trình tăng thêm độ hot, vì vậy cô mới đồng ý.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe đó, Tiêu Hòa đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Xe còn chưa đến gần, Tiêu Hòa đã phát hiện ra hình dáng chiếc xe hơi lòe loẹt.
Nhìn kỹ lại thì ra trên thân xe có dán mấy tấm áp phích cỡ lớn của Chung Tử Xuyên, cả một chiếc xe đều là như vậy!
Vừa nhìn thấy cảnh này, lòng Tiêu Hòa khẽ chùng xuống, giây tiếp theo, cô phát hiện trên nóc xe còn lắp một chiếc loa, bên trong không ngừng phát ra giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ của Hoắc An.
"Hãy ủng hộ Chung Tử Xuyên! Hãy ủng hộ sư đệ của chúng tôi Chung Tử Xuyên! Cậu ấy sắp lên chương trình rồi! Xin mọi người hãy quan tâm nhiều hơn..."
Liên tục phát lại.
Âm thanh của loa rất lớn, vang vọng khắp cảng.
Chiếc xe cứ thế đi tới, mọi người trên đường đều há hốc mồm, nhìn họ bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Toàn bộ ê-kíp chương trình "Cầu Sinh" đều sửng sốt, lần lượt dừng tay khỏi công việc.
Lúc này, xe chậm rãi dừng lại ở cảng.
Cửa xe mở ra, Hoắc An, Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả từ trong xe bước xuống, tay cầm trống nhỏ, chũm chọe, vừa đi vừa đánh trống khua chiêng, vô cùng khoa trương đi đến trước mặt Chung Tử Xuyên.
"Thế nào? Để cổ vũ động viên cậu, chúng tôi còn đặc biệt sắm sửa bộ đồ nghề này!"
Chung Tử Xuyên từ lúc ba người xuất hiện đã cứng đờ cả người, suýt nữa thì hóa đá tại chỗ, không dám cử động.
Thấy ba người đến gần, cậu ta cảm thấy như toàn bộ người trong cảng đèu đang nhìn mình, trong nháy mắt căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, ôm đầu, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui vào.
Bệnh sợ xã hội tái phát.
Sợ quá!
Ba người Hoắc An gây ra động tĩnh còn lớn hơn cả ba trăm người.
Ê-kíp chương trình vốn định đi một cách kín tiếng, nhưng trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của cả cảng, đặc biệt là Chung Tử Xuyên đứng trước mặt.
Bây giờ cậu ta còn thấy xấu hổ hơn cả hồi nhỏ bị bố mẹ bắt biểu diễn tài lẻ trước mặt tất cả họ hàng vào dịp Tết, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đau khổ.
Tiếng của Hoắc An trên xe vẫn không ngừng phát lại, khiến bầu không khí ngượng ngùng tại hiện trường lại được nâng lên một tầm cao mới.
Đây đã không còn là sợ xã hội nữa, mà là c.h.ế.t vì xấu hổ rồi.
Ngay khi họ chuẩn bị tiếp tục hành động thì Tiêu Hòa cuối cùng cũng lên tiếng ngăn lại.
"Để cho sư đệ các cậu một con đường sống đi."
Nghe vậy, mọi người mới để ý thấy tình trạng của Chung Tử Xuyên không ổn.
"Cậu ấy sao vậy?"
Tiêu Hòa: "Hành động của các cậu suýt nữa thì tiễn cậu ấy đi luôn rồi."
Hoắc An và những người khác vội vàng vứt bỏ những thứ trên tay.
"Bọn em chỉ muốn cổ vũ cậu ấy, động viên tinh thần thôi mà."
Tiêu Hòa chào hỏi mấy nhân viên công tác xung quanh, bảo bọn họ tiếp tục làm việc, sau đó kéo Chung Tử Xuyên từ phía sau đi ra.
Vừa rồi mới bắt đầu chịu tiếp xúc với mọi người, bây giờ lại quay về hướng nội.
Cố gắng nửa tháng, một sớm trở về giải phóng.
Tiêu Hòa tỏ vẻ ghét bỏ: "Lần sau các cậu đừng đến nữa."
"Đừng mà, bọn em còn mang theo cả quà."
Từ Nhất Chu vội vàng nói, sau đó lấy một thứ gì đó từ trong túi ra, nhét vào tay Chung Tử Xuyên: "Cầm lấy đi, nếu gặp nguy hiểm trên đảo thì hãy mở ra, có thể cứu mạng cậu đấy."
Đó là một chiếc túi gấm màu đỏ, không biết bên trong đựng thứ gì.
Ôn Khả Khả và Hoắc An cũng lấy ra mỗi người một chiếc túi gấm đưa cho cậu ta.
"Cầm lấy đi, biết đâu lại có tác dụng."
Tiêu Hòa cau mày, nhắc nhở: "Chương trình Chung Tử Xuyên tham gia không được mang theo dụng cụ lên đảo."
Ôn Khả Khả nói: "Không sao, của bọn em không phải dụng cụ."
"Vậy là thứ gì?"
Ôn Khả Khả cẩn thận dặn dò Chung Tử Xuyên: "Đến khi nào bất đắc dĩ thì mới được mở ra."
Chung Tử Xuyên tuy sợ xã hội, không thích giao tiếp với mọi người, nhưng sau thời gian chung đụng này, cậu ta đã dần thân thiết với ba người.
Không ngờ bọn họ bận rộn như vậy mà vẫn nhớ đến mình, cậu ta vô cùng cảm động.
"Cảm ơn mọi người, tôi nhất định sẽ cất giữ cẩn thận."
Sau khi tặng quà xong, ê-kíp chương trình lần lượt lên thuyền rời khỏi cảng, hướng đến hòn đảo nhỏ cách đây 30 hải lý.
Đảo Tiểu Ngư là hòn đảo mà đạo diễn Vệ Thông đặc biệt tìm cho chương trình, năm năm trước trên đảo còn có vài hộ dân sinh sống, sau đó lần lượt chuyển đi, nơi này trở thành đảo hoang.
Đảo này không quá xa cảng, trên đảo có nhiều sản vật, những ngôi nhà mà mấy hộ dân kia để lại trước đây còn có thể làm căn cứ cho cả ê-kíp, là nơi thích hợp nhất để quay chương trình.
Vừa mới lên bờ, Vệ Thông đã giới thiệu chi tiết về yêu cầu của Hoang Dã Cầu Sinh.
Bốn khách mời sẽ lần lượt vào đảo, để đảm bảo việc quay phim và an toàn cá nhân, mỗi khách mời sẽ có hai quay phim đi theo.
Khi chương trình bắt đầu, ê-kíp chương trình sẽ lấy đi tất cả các phương tiện liên lạc, vật dụng và công cụ trên người khách mời, nhưng mỗi người có thể nhận được một túi đồ nghề, bên trong có một sợi dây thừng, một con d.a.o nhỏ và một số thuốc cứu sinh.
Những thứ trong túi đồ nghề rõ ràng ít hơn mùa trước.
Xem ra Vệ Thông thực sự đã hạ quyết tâm, muốn xóa bỏ tiếng xấu của mùa thứ nhất.
Ngay khi công bố luật chơi này, sắc mặt của một số khách mời lập tức thay đổi, có người còn rất trẻ, mặc dù đã nghe nói chương trình "Cầu Sinh" này rất khó khăn, nhưng không ngờ lại khắc nghiệt đến vậy.
Chung Tử Xuyên không biểu lộ cảm xúc gì, Tiêu Hòa nghi ngờ cậu ta căn bản không nghe kỹ, vì sắc mặt cậu ta vẫn còn tái nhợt, rõ ràng vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
Sau khi công bố luật chơi, ê-kíp chương trình gấp rút bắt đầu làm việc, kiểm tra kỹ lưỡng xem trên người khách mời có thứ gì không phù hợp quy định không.
Có hai khách mời muốn lén mang một số đồ ăn lên đảo, lúc này bị phát hiện ra, toàn bộ đều bị lấy đi.
Lúc nhận được ba chiếc túi gấm của Chung Tử Xuyên, để phòng ngừa bất trắc, ê-kíp chương trình đã hỏi thăm trước mới mở ra xem, liếc mắt nhìn vào bên trong, không biết nhìn thấy thứ gì, biểu cảm trở nên hơi kỳ lạ, không tịch thu mà còn trả lại cho cậu ta.