Không có nước máy và điện, không có điện thoại để liên lạc với bên ngoài, tự cung tự cấp, hoàn thành hai tuần Hoang Dã Cầu Sinh.
Đây không phải là chương trình được thiết kế riêng cho Chung Tử Xuyên sao?
Đừng nói là hai tuần, cho dù là hai năm, cậu ta cũng có thể vui vẻ dựng trại trên hòn đảo đó.
Anh Kiếm vẫn không hiểu, anh ta nhìn Tiêu Hòa, nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là em đã tự bỏ cuộc rồi, để Chung Tử Xuyên tùy tiện tham gia một chương trình, ứng phó với quy định trong hợp đồng, sau đó mặc cho cậu ta tự sinh tự diệt?"
Dù sao với tình trạng của Chung Tử Xuyên, cũng chỉ có chương trình "Cầu Sinh" đang cần người mới đồng ý cho cậu ta tham gia.
Nghe vậy, Tiêu Hòa nhướng mày, ánh mắt rực sáng.
"Tại sao không thể là, Chung Tử Xuyên vì tham gia chương trình này mà một lần nữa gây bão mạng, thành công bạo hồng?"
Anh Kiếm cười cười, khoát tay, giọng điệu chắc nịch: "Không thể, căn bản là không thể."
Chung Tử Xuyên từ nhỏ tính cách đã hướng nội, theo thời gian không những không khá hơn mà còn trở nên càng ngày càng sợ xã hội.
Thời học sinh, khi các bạn khác tụ tập vui đùa, cậu ta luôn đứng ở một góc, không hề ghen tị, ngược lại còn thấy một mình rất tốt.
So với việc phải tiếp xúc nhiều người khiến cậu ta căng thẳng toát mồ hôi, cậu ta thích ở cùng động vật hơn, không cần đoán già đoán non, không cần lo lắng đối phương có ghét mình không, tự do tự tại, không lo không nghĩ.
Vì vậy sau khi kết thúc việc học, cậu ta một mình chuyển đến một ngôi nhà cũ nát ở ngoại ô.
Ngôi nhà vốn đã cũ nát, được cậu ta từng chút một cải tạo, sửa chữa lại mái nhà, trồng cây ăn quả và rau xanh, hoa tươi để trang trí sân cũng không thể thiếu, lại nuôi thêm mấy con vật nhỏ mà mình thích, một mình tiêu diêu tự tại.
Cậu ta thậm chí không cần tiếp xúc với bất kỳ ai, vẫn có thể tự cung tự cấp sống cả đời.
Tai nạn duy nhất là trong một lần đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt cho nửa năm, bị người săn ngôi sao phát hiện, nhiệt tình mời cậu ta gia nhập giới giải trí.
Vì ít tiếp xúc với mọi người, Chung Tử Xuyên không giỏi từ chối, do đó mơ mơ hồ hồ ký hợp đồng.
Lúc đầu vì tò mò, cậu ta cũng có tham gia một vài chương trình, ngay khi lên sân khấu, nhìn thấy những người khác vô cùng nhiệt tình, nói năng lưu loát, cậu ta lập tức tự ti, từ tận đáy lòng bắt đầu không thích công việc nghệ sĩ này.
Vì vậy khi một năm sau, người đại diện đột nhiên đến thăm, đề nghị sắp xếp công việc cho cậu ta, Chung Tử Xuyên trong lòng có chút khó chịu, nhưng vì tính cách nên căn bản không thể từ chối.
Ngày hôm sau, cậu ta dậy sớm đạp xe đến Giải Trí Lam Tinh, căng thẳng ngồi trong văn phòng của Tiêu Hòa chờ đợi.
Đang đoán xem Tiêu Hòa sẽ sắp xếp cho cậu ta chương trình gì thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nam một nữ bước vào.
Chàng trai da trắng, ngũ quan thanh tú, mái tóc đen mềm mại rủ trước trán, đôi mắt màu trà trông rất ôn hòa, khiến người ta nhìn vào dễ nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
Cô gái có ngoại hình dễ thương, mái tóc dài hơi xoăn xõa trên vai, đôi mắt to tròn, vừa bước vào đã tò mò nhìn Chung Tử Xuyên.
"Cậu là ai?"
Chung Tử Xuyên vừa thấy có người tiến vào, lập tức căng thẳng đứng dậy, lúng túng tháo mũ rộng vành và khẩu trang ra, cúi chào hai người họ.
"Xin chào."
Từ Nhất Chu kinh hô một tiếng: "Cậu là Chung Tử Xuyên sao? Tôi nhớ cậu!"
Tiêu Hòa có rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng, nhiều người rất ít khi xuất hiện, lần gặp Chung Tử Xuyên trước đó là hơn một năm trước, nhưng Từ Nhất Chu lại có ấn tượng sâu sắc với cậu ta.
Dù sao thì trong chương trình, hiếm có nghệ sĩ nào thể hiện kém cỏi với sợ xã hội như Chung Tử Xuyên.
Lúc này gặp lại, thấy cậu ta vì muốn che mặt mà còn cố ý đội mũ và đeo khẩu trang, căng thẳng đến mức vừa nói chuyện đã bắt đầu dùng ngón tay bấu chặt góc áo, thì biết ngay tính cách của cậu ta vẫn không thay đổi.
"Sao cậu lại đến đây?"
Chung Tử Xuyên nhỏ giọng nói: "Người đại diện nói muốn giúp tôi sắp xếp công việc."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu có chút kinh ngạc.
Trước đây cậu ta từng nghe Tiêu Hòa nói, tính cách của Chung Tử Xuyên không phù hợp với giới giải trí nên sẽ không tìm cậu ta nữa.
"Sao chị ấy đột nhiên lại nhớ đến cậu?"
"Là tôi chủ động gọi điện cho chị ấy."
Nghe thấy lời này, Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả ngạc nhiên mở to mắt.
Trong số tất cả mọi người, Chung Tử Xuyên được coi là người đầu tiên tự chui đầu vào lưới.
"Tại sao?"
Chung Tử Xuyên giải thích: "Tôi rất thích động vật nhỏ, thấy trong chương trình có truyền thuyết về Totoro liền lấy hết can đảm gọi điện thoại, sau đó được gọi đến đây."
Khi đưa ra quyết định này, cậu ta đã do dự rất lâu.
Nhưng thực sự vì quá tò mò về truyền thuyết Totoro đó, Tiêu Hòa còn xuất hiện trong chương trình, cậu ta cảm thấy đối phương có lẽ biết một số nội tình, cho nên mới lấy hết can đảm gọi điện hỏi thăm.
Là một trong số ít người biết sự thật về Totoro, lúc này tâm trạng của Từ Nhất Chu rất phức tạp, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy với Chung Tử Xuyên.
Hơn nữa, tin đồn đó có thể lưu truyền một cách kỳ quái như vậy, có liên quan rất lớn đến cậu ta.
Không ngờ lại tác động đến sư đệ.
"Bây giờ có phải cậu rất hối hận không?" Từ Nhất Chu hỏi.
Chung Tử Xuyên e thẹn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Có một chút..."
Vừa dứt lời, Từ Nhất Chu ở bên cạnh đã bổ sung: "Sau này tha hồ hối hận, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi."
Ôn Khả Khả gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy."
Nghe thế, Chung Tử Xuyên còn căng thẳng hơn.
Nghĩ đến trải nghiệm hai lần tham gia chương trình trước, một lúc sau, trán cậu ta đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Người đại diện sẽ không để tôi tham gia chương trình phải nói chuyện chứ?"
Ôn Khả Khả nói: "Thứ cậu nên lo lắng không phải là chuyện này."
Mà là một chuyện khác, hầu như mọi nghệ sĩ dưới trướng Tiêu Hòa đều phải trải qua thử thách.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Chung Tử Xuyên đột nhiên reo lên.
Cậu ta rất sợ tiếng chuông điện thoại, ngay khi tiếng chuông vang lên, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị xong mới nghe máy.
Người gọi đến là Tiêu Hòa.
"Tôi đã đăng ký cho cậu một chương trình, tháng sau tham gia, thời gian tiếp theo, tôi sẽ dựa theo nội dung chương trình giúp cậu huấn luyện đặc biệt, cậu chuẩn bị một chút."
Chung Tử Xuyên vội vàng gật đầu: "Được, được."
"Tôi sẽ thông báo cho cậu thời gian cụ thể."
"Được."
Tiêu Hòa: "Cậu không hỏi là chương trình gì sao?"
Chung Tử Xuyên lúc này mới tò mò hỏi: "Là chương trình thế nào ạ?"
Nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của cậu ta, Tiêu Hòa cười một tiếng: "Yên tâm, cậu chắc chắn sẽ thích."