Thời Dư bị sốc trước cảnh tượng trước mặt, mà Tạ Dữ Nghiên đã đi đến bảng điều khiển ở trung tâm.
Màn hình ảo ngay mắt phải của anh mở ra lần nữa, các xúc tu ảo trên trí não của anh kết nối với bảng điều khiển trung tâm, mười ngón tay của anh nhanh chóng gõ, tất cả dữ liệu không ngừng truyền vào trí não của anh, một số dữ liệu đã bị bóp méo và biến mất.
Thời Dư không biết lập trình. Khi nhìn thấy ai đó có thể chơi đùa với số liệu, thì trước đến giờ cô không bao giờ keo kiệt ánh mắt hâm mộ của mình nhìn người đó.
Cô không biết Tạ Dữ Nghiên đang làm gì, vì vậy cô chỉ có thể đi đến bậc thang của trung tâm điều khiển, ngồi xuống, lấy một cái bánh ngọt ra ăn.
Nhưng cô mới ăn được một nửa cái bánh ngọt thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc” rất nhỏ, âm thanh này vang lên trong không gian yên tĩnh vô cùng đột ngột, dần dần giống tiếng con nhện đang cắt thủy tinh lúc trước.
Thời Dư nhanh chóng ăn hết bánh ngọt, vội vàng đứng dậy hỏi: "Anh làm xong chưa? Không biết có phải những con quái vật đó có đuổi theo tới đây không."
Tạ Dữ Nghiên khẽ nhíu mày, tốc độ mười ngón tay nhanh hơn một chút: "Còn một chút nữa."
Anh nói xong, vội vàng đẩy một màn hình ảo ra trước mặt Thời Dư: "Giống như con nhện vừa rồi, cô nghĩ cách cầm chân năm phút đi, sau năm phút chúng ta lập tức rời khỏi đây."
"Năm phút! Anh đánh giá em quá cao rồi phải không?"
Thời Dư nhìn những con nhện dày đặc trên màn hình ảo, da đầu cô tê dại một lúc, vừa rồi có vệ sĩ của Tạ Dữ Nghiên ở đó, vì vậy bọn họ mới bỏ chạy dễ dàng như vậy, bây giờ chỉ có hai người họ, cố gắng ngăn chặn những con nhện này dường như là một chuyện phi lý.
Hình như Tạ Dữ Nghiên rất tự tin vào khả năng của cô, hoàn toàn không phản ứng gì nữa.
Thời Dư nghiến răng nghiến lợi nhìn lại màn hình ảo hai giây, một vòng hàm răng dày đặc sắc bén đột nhiên tới gần, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, màn hình ảo mơ hồ trong chốc lát rồi biến mất.
Ngay sau đó, ngày càng nhiều màn hình ảo giám sát toàn bộ tòa nhà Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh trên toàn bộ bảng điều khiển trung tâm biến mất.
Thời Dư lắng nghe phương hướng của âm thanh, cầm khẩu súng năng lượng trong tay, tinh thần căng chặt.
Cô không hối hận khi đi cùng Tạ Dữ Nghiên tới đây, bởi vì cô biết nếu không tìm cơ hội khác chạy trốn, nhất định gà mái già bên cạnh anh sẽ không buông tha cho cô.