Đúng vậy, không chỉ mỗi tháng Liên Bang phát tiền trợ cấp mà còn phân phát vật phẩm trợ cấp nữa, phúc lợi rất tốt, đây cũng là vốn liếng để cô làm cá muối.
“Đã kiểm tra và nhận.” Thời Dư nói một câu.
Giọng nữ dịu dàng lại vang lên: "Nhận dạng giọng nói là chính xác, tiền cứu trợ của giấc mơ làm cá mặn đã được kiểm tra và nhận. Cục cứu trợ chúc bạn tốt nghiệp trường trung học Ốc Nhĩ Khắc suôn sẻ, thi vào trường đại học tốt, tìm được công việc tốt và nhận ra giá trị của cuộc sống."
Sau khi mỗi lần nhận được tiền cứu trợ và tiếp nhận giáo dục bắt buộc do ông chú keo kiệt ép nhập học thì cô đều sẽ nghe thấy câu này, mười năm qua chỉ khác mỗi tên trường.
Cô đứng dậy khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ và đi lấy đồ cứu trợ.
Đi trên con đường rộng rãi, Thời Dư đút tay vào túi, nhàn nhã nhìn vài đứa trẻ đạp xe đạp bay lướt qua cô.
Trong thời đại tinh tế, xe bay là phương tiện giao thông để mọi người di chuyển trong khoảng cách ngắn, xe bay có thể được sử dụng cho cả khoảng cách dài và ngắn, nhưng dùng để di chuyển trong khoảng cách ngắn thì có hơi lãng phí.
Thời Dư tới tinh tế lâu như vậy, nhưng cô vẫn chưa đi xe bay bao giờ, cô cũng không ghen tị, dù sao cô cũng là một con cá mặn mà thôi.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao bay dừng ở trên đường và đáp xuống trước mặt Thời Dư.
Cô nhìn chiếc xe thể thao được sơn màu đỏ rực vừa khoa trương lại lộng lẫy thì lùi lại một bước.
Cửa xe mở ra.
Chàng trai hất mái màu tóc hơi đỏ, đi ra khỏi xe.
"Cá, cậu thật sự muốn đi ra ngoài sao?" Chàng trai dựa vào cửa xe, nhìn Thời Dư từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc.
Cố Tiền Khiêm là bạn cùng lớp của Thời Dư, ở Hải Lam tinh nổi tiếng là đại thiếu gia ăn chơi trác táng.
Rất giàu, vô cùng giàu.
Sau khi hai người vào trường, suýt chút nữa đã đánh nhau vì cái bàn nào ngủ thoải mái hơn, về sau mỗi người lùi một bước, trở thành cùng một bàn, trong giờ học thường gục đầu ngủ lâu hơn bất kỳ ai, cũng không hiểu sau kết thành bạn bè luôn.
"Gọi cậu như thế nào?" Thời Dư thường nói là muốn làm một con cá mặn, nên Cố Tiền Khiêm đã gọi cô là cá, sau khi kết bạn với cô.
Cố Tiền Khiêm thấy cô tiếp tục đi về phía trước, nhìn một chút, lập tức vỗ đầu nói: "Mình nói tại sao hôm nay cậu lại ra ngoài, thì ra đến ngày nhận vật phẩm trợ cấp, đi thôi, mình đưa cậu đi nhận."