Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Chương 45 - Chương 45

Trước Sau

break
Có xe ngựa rồi rất nhanh liền lên tới huyện thành.

Cổng lớn vừa mở ra dòng người liền nô nức tiến vào, họ đến nơi đặt trước bếp lò xem đã làm xong chưa, trả nốt số bạc còn lại, để người mang tới chợ, rồi lại đi tới nơi mua nồi, đem nồi cùng với rất nhiều bát đũa và đồ dùng đều chuyển lên xe ngựa, quay trở lại chợ.

Chợ chưa đông người, Trụ Tử trực tiếp đánh xe ngựa tới nơi, chuyển nồi lớn xuống.

Trụ Tử giờ lại thấy có chút khó khăn, gãi đầu hỏi, “Tẩu tử, xe ngựa của chúng ta để ở đâu?”

Theo ý của hắn, xe ngựa đánh lên tới chợ, hắn sẽ tự mình trông coi, miễn cho người khác trộm mất, nhưng nếu hắn trông xe ngựa, việc canh lửa đốt lửa lại không có người làm, quầy hàng cũng sẽ không bán được.

“Khi mới tới, ta có thấy bên chợ có một mã trang, đệ tùy ý tìm một nơi buộc lại là được.”

“Vậy không được.”

Trụ Tử phản đối, “Nhỡ đâu bị người khác trộm mất thì phải làm sao?”

“Nghe ta đi, không sao, đệ mau đi đi, chúng ta còn phải đặt nồi lên nữa.”

Trụ Tử không còn cách nào, chỉ đành đem xe ngựa sang buộc bên bên đó, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại.

Hạ Hi nhân lúc đó đã đi mua hai gánh củi, nhờ người mang tới, vừa hay bếp lò cũng đã được mang tới, nhờ người mang tới đó giúp đặt cho phù hợp.

Bên này làm xong, người trong thôn tới bán cá cũng đã lần lượt tới, họ cũng học theo dáng vẻ trước đây của Trụ Tử, đem cá bỏ trong thùng nước mà gánh lên.

Trụ Tử trên đường đánh xe ngựa đã gặp được họ, cũng chào hỏi vài câu, nói mọi người tới nơi trực tiếp đi tới chỗ họ bày hàng.

Thấy họ dựng lên một cái nồi lớn còn có bếp lò thì rất là khó hiểu. Đặt gánh xuống, dò hỏi, “Trụ Tử, các người đây là làm gì vậy?”

“Làm ít đồ ăn đem bán.”

Hạ Hi trả lời trước, nhìn vào trong thùng của họ một cái, “Mọi người tổng cộng gánh bao nhiêu cá tới bán?”

“Hơn mười con.”

“Cá này của các người bán bao nhiêu một con, ta lấy mười con trước.”

Không ngờ được Hạ Hi sẽ mua cá, ba người phía trước nhìn nhau, sau đó một người mang theo chút hoài nghi hỏi, “Cử nhân nương tử, người trước đây bán bao nhiêu một con?”

Hạ Hi cười đáp, “Mọi người không thể so với ta được, ta trước đây ở trên chợ bán cá không có hàng nào khác nữa, giá cả đều do ta nói cả, giờ đây người trong thôn tới bán cá nhiều hơn, giá cả tất nhiên không được như lúc đó nữa.”

“Cái này…”

Người nói chuyện gãi đầu, họ mới tới, không biết tình hình như thế nào, giá cả như thế nào thật sự là khó nói.

“Thế này đi, ta còn cần mua thêm chút đồ nữa, mọi người bàn bạc lại trước, khi ta về cho ta đáp án là được.”

Dừng một chút lại nói, “Quầy hàng của ta cũng có thể dùng thịt để bán nhưng bởi vì mọi người đều ở cùng một thôn nên ta mới mua cá.”

Ba người lại nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.

Hạ Hi nói xong rồi dắt Kỳ Nhi đi mua đồ.

Thấy nàng đi xa, ba người liền tụ lại một chỗ bàn bạc một lúc, hai người bỏ gánh xuống, một người đi hướng đông, một người đi hướng tây, còn một người ở lại coi chừng cá.

Trụ Tử đi gánh nước, Lan Nhi thuận tay đem bàn ghế mới mua về bày ra, đợi Trụ Tử gánh nước về rồi làm ướt khăn, lau dọn lại thật sạch sẽ.

Hai người đi hỏi dò rất nhanh liền quay về, ba người lại chụi đầu vào bàn bạc một hồi.

Hạ Hi quay về, đi theo phía sau là một hán tử gánh bắp cải, nói hắn đem bắp cải đặt xuống vị trí chỉ định, trả tiền, Hạ Hi hỏi, “Đã bàn bạc xong chưa?”

“Bàn bạc xong, một trăm văn một con.”

Người đi hướng tây khi nãy trả lời, hắn đã nghe ngóng rất rõ ràng, Hạ Hi khi đến bán cá, một trăm văn thiếu một đồng cũng không bán.

Hạ Hi nhìn hắn một cái, “Năm mươi văn.”

“Cử nhân nương tử, người làm như vậy cũng quá không hợp lý rồi!”

Hạ Hi nhẹ nhàng mỉm cười, “Nếu ta không hợp lý thì cách bắt cá liền đã không dạy cho các người rồi.”

Người nói đột nhiên cứng họng.

Hạ Hi nói tiếp, “Năm mươi văn cũng là ta niệm tình là người cùng thôn trả cao cho các người rồi. Nếu như không nguyện ý, ta cũng không cưỡng cầu.”

“Đừng, đừng, đừng…”

Người khi nãy ở lại đã mở miệng, “Người đợi một chút, chúng ta lại bàn bạc thêm chút nữa.”

Một người khác vừa định mở miệng, liền bị hắn ngăn lại, “Đi, đi, đi, chúng ta tới bên đó, đừng cản quầy hàng của Cử nhân nương tử.”

Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với hai người còn lại.

Hai người còn lại hiểu ý, gánh thùng nước rồi đi sang chỗ khác.

Lan Nhi nhếch miệng, “Tẩu tử, theo muội thấy, chúng ta đừng mua cá của họ, tẩu không phải nói có thể dùng thịt sao? Có ở đó, chúng ta liền đi mua cũng bớt được bao chuyện.”

“Đều là người một thôn, giúp đỡ một chút, sau này trong thôn cũng dễ gặp mặt.”

“Vậy thì chưa chắc…”

Lan Nhi nhìn về phía ba người họ dừng chân, “Tẩu nhìn thấy chưa, vẫn đang bàn bạc kìa, chắc chắn là vẫn muốn được giống như chúng ta, một trăm văn một con.”

“Không vội, người làm chủ rất nhanh sẽ tới thôi.”

Thôn trưởng cũng theo tới. Ông ra ngoài muộn hơn chút, lúc này mới tới nơi, vừa nghĩ tới bắt được nhiều cá như vậy có thể bán được không ít tiền, trên mặt không nhịn được mà tràn ngập vui vẻ, cả đường đi nét cười không hề giảm đi.

Người trong thôn tới bán cá cũng đã tìm được vị trí đứng, thôn trưởng vừa tới chợ liền có người tới chào hỏi.

Thôn trưởng vui vẻ đáp lời rồi đi tới bên này.



Ba người bàn bạc vừa nhìn thấy ông liền vội tiến lên trước, nói ra chuyện Hạ Hi muốn mua năm mươi văn tiền một con cá cho ông.

Thôn trưởng trực tiếp quyết định, “Bán cho nàng ấy!”

“Nhưng trước đây nàng ấy bán một trăm văn một con.”

Thôn trưởng trừng mắt với hắn, “Cách bắt cá này là Cử nhân nương tử dạy cho, đừng nói là năm mươi văn tiền, cho dù là cho không chúng ta cũng nên đưa.”

Ba người không lên tiếng nữa.

Để ba người gánh thùng nước theo thôn trưởng đi tới, “Cử nhân nương tử, mười con có đủ hay không? Nếu không đủ thì chỗ cá này người đều giữ lại.”

Hạ Hi cũng ngập tràn ý cười nói, “Ngày đầu tiên bày hàng, còn không biết buôn bán sẽ thế nào, lấy trước mười con thôi, nếu không đủ, ta lại nói với người.”

“Được.”

Thôn trưởng đáp lời, nói ba người họ nhấc mười con cá ra.

Hạ Hi nói Trụ Tử đem đi mổ, lấy bạc ra đưa cho thôn trưởng.

Thôn trưởng đưa đẩy, “Người bán trước đi, đợi bán hết rồi lại đưa tiền cũng không muộn.”

Hạ Hi nhất quyết đưa, “Trên người ta có mang theo tiền, người nhận lấy đi.”

Đưa đẩy không được, thôn trưởng đành nhận lấy, nắm chặt trong tay, cho dù ông là thôn trưởng nhưng cùng đã rất lâu chưa được thấy bạc rồi.

“Ta đi xung quanh một lượt, nếu người bận quá, kêu ta một tiếng, ta để người trong thôn tới giúp một tay”

“Đa tạ thôn trưởng.”

Xua xua tay, một tay vắt ra sau lưng, một tay nắm lấy bạc, thôn trưởng vui vẻ đi về phía trước.

Trụ Tử mổ cá rửa sạch sẽ rồi đem về, Lan Nhi đã theo lời Hạ Hi dặn dò, đem bắp cả tách thành từng lá rửa sạch.

Hạ Hi lấy một con cá đặt trên thớt, nắm lấy dao, động tác cắt cá thành thục, cắt ba con rồi dừng tay, phân phó, “Trụ Tử, lên lửa.”

Trụ Tử đáp lời, tay chân nhanh nhẹn đốt lửa lên.

Nồi nóng, Hạ Hi đổ nước vào, đợi nước nóng rồi, rửa sạch nồi, liên tiếp rửa như vậy vài lần, đợi nồi khô mới đổ dầu vào, dầu nóng lên, đem ớt chuẩn bị sẵn đổ vào nồi đảo đều, mùi cay nồng lập tức bay ra nửa khu chợ.

Trương gia vừa hay dắt theo người tới thu phí bày hàng, ngửi thấy mùi cay nồng, bước chân dừng lại, nhìn về hướng quầy hàng bên này.

Thấy quầy hàng của Hạ Hi đặt một cái nồi lớn, nàng ta thì không biết đang làm gì, mắt liền nhíu lại.

Thuộc hạ cũng nhìn theo sang, sau khi thấy rõ là ai liền ngoái đầu nhìn Trương gia, thấy sắc mặt hắn như thường, không hề có chút thay đổi gì, trong lòng lo lắng, tâm tư thay đổi, mở miệng, “Đại ca, chúng ta qua đó xem xem.”

Trương gia thu lại ánh mắt, liếc hắn một cái, không nói gì.

Thuộc hạ có chút khó hiểu, đây là đi qua hay không qua nữa?

Trương gia bước chân.

Thuộc hạ vui mừng, cảm thấy Trương gia cuối cùng cũng thông suốt rồi, có điều sự vui vẻ của hắn chưa kịp biểu hiện trên mặt liền biến mất.

Chỉ thấy Trương gia đi tới một bên liền đứng lại, ra hiệu cho họ đi thu phí bày hàng.

Thuộc hạ trong lòng thở dài một tiếng, cảm thấy hôm nay đi thu phí bày hàng không vui rồi. Mặt mày ủ rũ nhận lấy phí bày hàng của một quầy, đếm cũng không đếm liền bỏ vào túi vải được chuẩn bị trước.

Hương thơm lan tỏa, rất nhanh liền thu hút không ít người tới, mọi người vây quanh trước quầy, không ngừng hít hà, đợi những lát cá trắng nõn vào nồi, mọi người đều nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Cá lát đều bỏ vào nồi, Hạ Hi đậy nắp lại, vui vẻ mỉm cười nói với mọi người xung quanh, “Món ăn này của ta là cá lát hầm, các vị khi nãy cũng đã thấy rồi, lát cá của ta cắt rất to, trong ngày đông lạnh này ăn một bát đảm thân thể các vị có thể ấm áp lên.”

“Bao nhiêu tiền một bát?”

Trong đám người có người không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Ba văn tiền một bát nhỏ, bắp cải, bên trong có hai lát cá. Năm văn tiền một bát vừa có bốn lát cá. Bát lớn là mười văn tiền, mười lát cá, tùy ý thêm vào bắp cải.”

“Cho ta một bát nhỏ.”

Không biết là ai hô lên một tiếng.

Có người đầu tiên liền có người thứ hai, “Ta cũng lấy một bát.”

“Ta cũng lấy một bát!”

“Ta muốn bát vừa!”

……

Mọi người sợ không đủ ăn, tranh giành kêu hô trước.

Hạ Hi ra hiệu mọi người yên lặng, “Ai muốn ăn liền xếp hàng, chúng ta từng người từng người tới.”

Mọi người người này xô người kia, ai cũng muốn đứng trước.

Trương gia dẫn thuộc hạ tới, không đợi hắn phân phó, thuộc hạ tự giác hô hào, “Đều xếp hàng cho ta, ai cũng không được làm loạn.”

Đại đa số người ở đây đều biết đến họ, đột nhiên không dám xô đẩy nữa, thành thật mà xếp hàng.

“Đến rồi sao?”

Hạ Hi chào hỏi với Trương gia, giống như chào hỏi với lão bằng hữu vậy.

“Phí bày hàng.”

Trương gia vẫn lạnh nhạt như trước đây.

Chúng thuộc hạ vỗ trán, thật là lo lắng cho đại ca nhà mình.



“Sớm đã chuẩn bị xong rồi.”

Hạ Hi đưa tay, Kỳ Nhi lập tức đem mười văn tiền chuẩn bị sẵn ra trước mặt nàng.

Hạ Hi nhận lấy, đưa cho Trương gia, “Ta vừa hay muốn thương lượng với người một chuyện, người xem phí bày hàng này có thể tính theo tháng được không, ngày tính một lần phiền phức quá.”

Trương gia vừa định trả lời, thuộc hạ vội tiến lên trước, “Không phiền, không phiền, dù sao chúng ta mỗi ngày đều tới đây, hơn nữa, người cũng chỉ là buôn bán nhỏ, một lúc giao cả một tháng, làm gì còn tiền để quay vòng.”

Hắn nói xong liền đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh, lòng cứng lại, chân có chút mềm ra, trong lòng nghĩ, “Ta cũng vì tốt cho đại ca, ta cũng là vì tốt cho đại ca…”

“Cũng được.”

Hạ Hi cười đồng ý.

Thuộc hạ chân đột nhiên không còn mềm nữa, “Người xem còn chỗ nào cần giúp đỡ, mấy huynh đệ chúng ta cũng có thể…”

“Nhà tiếp theo!”

Trương gia dời bước đi sang quầy hàng tiếp theo.

Thuộc hạ không biết nói gì mới được.

“Đợi một chút!”

Hạ Hi gọi Trương gia lại, “Vẫn chưa ăn sáng đúng không, vừa hay, cá lát hầm của ta cũng chín rồi, múc một bát cho huynh.”

“Không cần! Ta đã ăn rồi!”

Thuộc hạ triệt để cạn lời, dựa gần Trương gia thấp giọng nói, “Đại ca, người xếp hàng cũng quá đông rồi, nhỡ đâu chút nữa có người gây chuyện, vẫn phải chúng ta đi xử lý, còn không bằng chúng ta ngồi xuống ăn bát cá, thuận tiện duy trì trật tự một chút.”

Trương gia nhìn một chút những người xếp hàng đang ồn ào, suy nghĩ một hồi, “Mấy người các người tiếp tục đi thu, ta ở lại.”

“Tuân lệnh đại ca!”

Thuộc hạ giọng này thật sự rất lớn, gọi thêm mấy người khác, “Các huynh đệ, đi thôi!”

“Lan Nhi, xếp ghế cho Trương gia.”

Lan Nhi lấy ghế, lau sạch sẽ, đặt bên cạnh Trương gia.

Trương gia ngồi xuống.

Hạ Hi mở nắp nồi, mùi hương cay nồng tỏa ra, mọi người nhịn không được, chen lên phía trước.

“Khụ khụ…”

Trương gia ho hai tiếng, người đang nhốn nháo liền trở nên yên tĩnh, sau đó lại thành thật đứng lại xếp hàng cẩn thận.

Lan Nhi đem bát được rửa sạch đặt bên cạnh nồi, Hạ Hi cầm lên, hỏi người đứng ở đầu tiên, “Người lấy bát lớn hay bát nhỏ?”

“Bát nhỏ.”

“Ba văn tiền, giao tiền bên này, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức bưng ra cho người.”

Người đó vui vẻ đi sang một bên, đem tiền giao cho Kỳ Nhi.

Hạ Hi nhanh nhẹ múc một bát, đưa cho Lan Nhi, Lan Nhi bưng tới trước mặt người đó.

Người kia nhịn không được mà cầm lên đôi đũa, ăn một miếng, vị cay nồng tỏa ra trong miệng, còn ngon hơn so với tưởng tượng nữa, giơ ngón tay trỏ hướng về phía mọi người.

“Tuyệt!”

Lời tán thưởng của hắn làm những người phía sau càng không nhịn được, đá chân, ngó đầu, lo lắng nhìn phía trước.

Ba con cá tuy không có bao nhiêu lát, nhưng đại đa số mọi người đều lấy bát nhỏ, nên cũng bán được không ít tiền.

Thấy cá trong nồi càng ngày càng ít, người xếp hàng phía sau có chút lo lắng, hô lên, “Lúc nào mới đến chúng ta chứ, có còn nữa không?”

“Mọi người không cần lo lắng, tất cả đều có.”

Hạ Hi đáp lời, múc xong một bát, sau đó lấy một cái tô lớn, đem số cá còn lại trong nồi đều đổ vào tô, kêu Lan Nhi, “Muội bưng qua đó bán, ta liền làm nồi khác.”

Lan Nhi bưng đi, Hạ Hi phân phó Trụ Tử rửa sạch nồi, nàng động tác rất nhanh liền cắt xong ba con cá.

Bên đó vừa bán xong, bên này cũng đã gần chín rồi.

……

Ở một bên người tới bán cá lo lắng không thôi, mới đầu nghe lời người tới trước, họ bán mỗi con cá một trăm văn, hơn một canh giờ qua hơn, mấy chục con cá, một con cũng không bán được, mọi người đều lo lắng đi tìm thôn trưởng.

Thôn trưởng nói mỗi con cá tám mươi văn vẫn không có ai mua, lại giảm xuống sau mươi văn cũng không có người nào hỏi mua, cuối cùng thôn trưởng cắn răng, giảm xuống năm mươi, miễn cưỡng bán được mấy con.

Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là bán hết, bán được một nửa cũng khó.

Thôn trưởng cắn răng, “Giảm tiếp.”

Có người phản đối, “Không thể giảm tiếp nữa, còn giảm tiền cũng không đủ chia.”

Thôn trưởng trừng mắt với hắn, “Nếu bán không được thì một đồng cũng không có.”

Có người hờn trách, “Không bán được thì không bán được, cùng lắm thì chúng ta gánh về nhà tự ăn, dù sao người trong nhà cũng rất lâu chưa được ăn rồi.”

……

“Được rồi, được rồi…”

Thôn trưởng ra hiệu mọi người yên tĩnh lại, “Nếu như trước đây họ bán được vậy thì chúng ta cũng nhất định sẽ bán được.”

Có người mắt sáng lên, “Thôn trưởng, hay là, chúng ta đem số cá này đều bán cho Cử nhân nương tử?”
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc