Hai người phải hôn rất lâu, như muốn thỏa hết nỗi lòng bao lâu nay. Đến khi hai người tách ra còn xuất hiện thêm sợi chỉ bạc. Hai người nhìn nhau cười hạnh phúc.
Uyên Dương bây giờ mới để ý đến xung quanh có rất nhiều người đang nhìn. Cậu bất giác xấu hổ muốn rụt đôi tay đang ôm cổ Xạ Nhật Nguyên lại thì anh giữ lấy tay cậu :
" Hôn cũng hôn rồi, có gì mà phải ngại chứ? "
Không ngại mới lạ á! Trời ơi bao nhiêu người nhìn! Da mặt cậu mỏng lắm đối với cái chuyện này thật sự ngại lắm rồi đó!
Mắt liếc thấy Trịnh Uyên Dương đang đứng ở gần đó cậu mới lắp ba lắp bắp :
"Dương Dương đang gọi kìa chúng ta mau về thôi! "
Trịnh Uyên Dương đang đứng khoanh tay xem bộ phim tình cảm trước mặt, thấy hai nhân vật chính nhìn về phía mình thì giật mình.
Ủa gì vậy?
Xạ Nhật Nguyên vẫn ôm chặt Uyên Dương, ánh mắt đầy tình nhìn cậu khiến cậu hơi ngứa ngáy tí, mỉm cười nói :
" Vậy là không ra đảo chơi với khỉ nữa à?"
A vậy là thằng cha này muốn cậu đi ra đảo chứ gì, được rồi, thích thì chiều!
"Được, nếu anh muốn thì tôi đi ra đảo cho anh vừa lòng! Hứ! "
Cậu quay mặt đi phụng phịu tỏ vẻ dổi. Không ngờ Nhật Nhật phán một câu :
"Được thôi! "
" Gì?" Uyên Dương quay lại nhìn Xạ Nhật Nguyên, ánh mắt đầy bất ngờ.
Vừa nãy còn chạy hộc mạng đến ngăn cậu đi, bây giờ lại muốn đuổi cậu ra đảo luôn rồi.
Lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng vậy?
Đúng là đàn ông không thể tin nổi mà!
" Nhưng với một điều kiện! "
Uyên Dương nhíu mày, đã muốn đuổi người ta đi rồi mà còn ra điều kiện. Coi cậu là đồ ngốc à?
" Điều kiện gì?"
" Anh sẽ đi ra đảo cùng với em! "
"Đi cùng em? Anh không phải làm việc sao? "
Xạ Nhật Nguyên rất tự nhiên mà nói rằng :
"Thì cứ giao hết việc cho thư kí là được mà!"
Đấy đấy nghe thiếu đòn ghê chưa!
"Nhưng em là thư kí của anh mà?"
Xạ Nhật Nguyên khựng lại một lúc nhìn cậu như không ngờ cậu sẽ nói câu này, sau đó phá lên cười :
" Ha ha Uyên Dương em là đồ ngốc sao? Em đã gửi đơn xin nghỉ việc cho anh rồi mà, em đâu còn là thư kí của anh nữa! "
Nghe được câu trả lời đầy sự giều cợt đến từ vị trí anh người yêu, Uyên Dương thẹn quá hóa giận :
"Anh... anh... hức không thèm ra đảo với anh! Tôi đi về nhà của tôi!"
Uyên Dương vùng ra khỏi cái ôm của Nhật Nhật, đứng dậy bỏ đi.
Thật là tức chết cậu rồi!
Xạ Nhật Nguyên nở nụ cười bất lực rồi đứng dậy chạy theo cậu.
Đấy, tìm được vợ rồi là bắt đầu nhờn ra đấy! *
Uyên Dương chạy lại chỗ của Trịnh Uyên Dương vẫn đang đứng nhìn nãy giờ, kéo tay ẻm đi.
"Về nhà thôi Dương Dương à!"
Thật ra thì Trịnh Uyên Dương không hề ghét bỏ việc Uyên Dương nắm tay mình đầu, nhưng cái sát khí đằng đằng ở phía sau thì chả ổn chút nào. (1
Anh Dương à, có thể bỏ tay em ra được không? Xạ Nhật Nguyên sẽ giết em mất!
Dù Uyên Dương đang dỗi Xạ Nhật Nguyên thì cậu cũng đành ngồi lên xe anh mà đi về thôi, tại Trịnh Uyên Dương nó có đi xe đâu.
Lúc Xạ Nhật Nguyên mở cửa ghế trước thì cậu chả thèm để ý, cứ tự nhiên mà đi ra ghế sau ngồi.
Vẫn còn dổi lắm nhé!
Xạ Nhật Nguyên thở dài bất lực, thôi tí về nhà dỗ sau vậy!
Trịnh Uyên Dương thì nhìn cách hai con người này dỗi nhau, thầm chê hai người họ trẻ con!
Ẻm làm như cái lúc ẻm nằm ra ăn vạ đòi Địch Mộng Y phải yêu ẻm là người lớn lắm ý!
Trên đường về, thấy Xạ Nhật Nguyên lái xe trên con đường lạ, Uyên Dương mới đánh mồm hỏi :
" Anh lái đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về nhà em? "
" Về ra mắt gia đình anh! "
" Gì?"
Uyên Dương hoang mang thốt lên. Ê ê như này cũng nhanh quá nha! Mới yêu nhau chưa được 1 tiếng nữa!
" Ra mắt gì chứ, anh bị điên sao? Chúng ta mới..."
" Mới 28 và 30 tuổi thôi, còn không cưới nhanh là già đấy! "
Xạ Nhật Nguyên chặn lời của Uyên Dương. Anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy biểu cảm của cậu thì cười vui vẻ.
Chọc vợ vui ghế!
"Nhưng... nhưng mà..."
Mắt thấy Uyên Dương còn muốn cãi tiếp, anh nhanh chóng chặn họng cậu :
" Ôi không may là về đến nhà anh mất rồi, e là không thể quay về nhà em được rồi! "(I
Uyên Dương nghe nói giật mình nhìn ra ngoài. Xe đang tiến vào một chiếc cổng lớn, phía trước là một tòa biệt thự siêu to và đẹp.
Sao lại nhanh như vậy? Chưa gì đã đến nhà Nhật Nhật rồi! @
Xuống khỏi xe, Uyên Dương vẫn còn bỡ ngỡ mà đứng ngắm nghía ngôi nhà, y hệt người nhà quê lần đầu lên thành phố.
Thật sự là to quá đi! Biệt thự gì chứ, lâu đài thì có!
Trịnh Uyên Dương vừa xuống xe là chạy biến vào nhà rồi. Đề Mộng Y ở lại một mình ở đây khiến ẻm dù biết cả nhà họ Xạ đều là người tốt cũng vẫn hơi bất an. Khi vào nhà thấy Mộng Y đang ngồi nói chuyện vui vẻ với mẹ Xạ thì lòng ẻm mới nhẹ nhõm hẳn.
Uyên Dương đợi Xạ Nhật Nguyên cất xe xong mới bước vào nhà cùng với anh. Cảm giác hồi hộp quá đi!
Vừa bước vào sảnh, Xạ Minh Yến đã chạy lại chỗ cậu, thốt lên :
" Ơn giời anh đây rồi! Nếu anh mà bỏ đi e là em không sống nổi với anh trai em đâu!" •
Xạ Minh Yến cười tươi. Uyên Dương nhìn vào vết bầm tím trên mặt cô, nhíu mày. Q
" Mặt em..."
"A ha ha ha không sao không sao! Em đáng bị như vậy, ai biểu em tài lanh chi! "
Xạ Minh Yến vẫn cười rất vui vẻ dù cô vẫn rất rát ở mặt. Anh trai ra tay cũng thật mạnh quá đi.
"Uyên Dương đi thôi, vào gặp bố mẹ và ông nội anh! "
Xạ Nhật Nguyên lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, dẫn Uyên Dương vào trong nhà. Khi đi qua Xạ Minh Yến thì anh có dúi vào tay cô một lọ thuốc mỡ. Xạ Minh Yến nở nụ cười cảm động.