Uyên Dương cứ đi như vậy một lúc lâu. Lúc đầu mặt cậu còn thất vọng tràn trề, đôi mắt u buồn lộ rõ. Bây giờ mặt đã phấn chấn hơn, mắt cũng không còn buồn như trước.
Thôi đằng nào anh ấy cũng không nhận ra mình, cứ buồn mãi cũng không làm được gì, mình cũng thể trở về thế giới kia được nữa vì ở thế giới ấy mình đã chết rồi, bây giờ mục tiêu là phải sống sót ở thế giới này đã.
Nhưng bây giờ làm gì đây? Không thân phận, không gia đình, không việc làm, không nhà không cửa... Uyên Dương chợt nhận ra, ở thế giới này mình không chỉ không có được Nhật Nhật, mà mình không có gì sất! Lúc trước ở thân xác Trịnh Uyên Dương thì may ra!
Phải rồi Trịnh Uyên Dương! Lúc trước khi mình xuyên vô thân xác của cậu ấy, thì linh hồn cậu ấy đã đi đâu? Rồi lúc mình rời khỏi thân xác cậu ấy trở về thế giới cũ, linh hồn cậu ấy có trở về thân xác được không, hay là... Trịnh Uyên Dương chết luôn rồi!
Nghĩ đến đây Uyên Dương không dám nghĩ nữa. Lỡ đâu tại mình tự nhiên xuyên không mà cậu ấy chết luôn thì...
Muốn xác nhận Trịnh Uyên Dương còn sống không thì đi về nhà họ Trịnh là biết. Cơ mà... bây giờ chẳng lẽ đi bộ về á? Ổi biết thế vừa nãy khi đám người kia coi mình là ăn xin thì phải tranh thủ xin ít tiền chứ, giờ còn có tiền mà đi taxi. Chậc! Uyên Dương ơi là Uyên Dương!
Thôi đành đi bộ vậy! Cũng may là mình nhớ đường!
Uyên Dương đi mãi, đi mãi, đi từ lúc trời còn sáng đến lúc trời tối đen như mực cậu mới đứng trước nhà họ Trịnh.
Bụng thì đói, cổ thì khát, chân thì mỏi, nãy còn lỡ dẫm lên cục đá nên rách da lòng bàn chân rồi, thể, trông cậu bây giờ thảm không chịu được!
Nhà Trịnh hay thật, nhà giàu muốn chết mà có cái chuông cửa cũng không lắp là sao, hại cậu phải tốn cơm dùng đến cổ họng của mình. Uyên Dương cố mở đôi môi khô khốc của mình, gọi to :
Không có động tĩnh gì, không ai ra mở cửa. Không phải đi ngủ hết rồi chứ! Bình thường quản gia và người hầu tối sẽ về nhà nên giờ chả có ai có thể nghe thấy cậu cả! Uyên Dương cố gọi to thêm lần nữa, cổ họng cậu đau rát.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Uyên Dương ngồi phịch xuống đất, mệt mỏi gục đầu xuống. Thôi thì đêm nay cứ ngồi ở đây vậy, sáng mai họ đi ra chắc chắn sẽ thấy cậu thôi.
Chả biết cậu ngồi bao lâu, đang ngủ lim dim rồi thì có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên :
" Anh gì ơi? Anh là ai vậy? Sao anh lại ngủ ở đây? "
Người cậu bị lay nhẹ. Cậu lơ mơ tỉnh giấc.
" Trời sáng rồi sao? "
Uyên Dương mở mắt chớp chớp. Lúc này mắt cậu mới nhìn rõ hơn. Trời vẫn còn tối đen như mực. Cậu nhìn vào người trước mặt. Gương mặt này... Trịnh Uyên Dương! Cậu ta chưa chết! May quá!
Cậu cũng biết Trịnh Uyên Dương đẹp rồi nhưng hiện tại nhìn cậu ấy cứ như thiên thần giáng thế á!
"Nếu bây giờ tôi nói tôi là người xuyên không, cậu có tin không? "
"Hả?"
Uyên Dương nhồm nhoàm ăn như chưa bao giờ được ăn, uống như chưa bao giờ được uống. Thể đây là bữa ăn ngon nhất cuộc đời cậu! Cậu mải mê ăn uống, không để ý đến Trịnh Uyên Dương vẫn đang chống tay nhìn cậu.
Ăn uống no nê xong, cậu mới ợ ra một tiếng, ngồi chễm chệ xoa xoa bụng.
"Anh ăn xong rồi, có thể nói chuyện xuyên không gì đấy cho tôi rồi chứ? "
"Người ta hay nói được voi đòi tiên mà! Cậu có thể cho tôi xin ít băng gạt đã được không, lòng bàn chân tôi bị thương!"
"Ờ!"
Ngược lại với suy nghĩ của cậu, Trịnh Uyên Dương không những không nổi giận mà còn tốt bụng đi lấy hộp cứu thương cho cậu.
Cậu ấy tốt bụng như này, sao có thể làm phản diện được chứ! Chỉ có thể là cuốn truyện " Hàn Y tình yêu ký " kia dở hơi!
Xử lý đôi bàn chân bị thương xong, lúc này cậu mới thoải mái kể cho Trịnh Uyên Dương hết mọi chuyện.
Cứ nghĩ là Trịnh Uyên Dương sẽ không tin cậu đâu, tại chính cậu còn thấy khó tin mà. Cái gì mà tôi xuyên không vào cơ thể cậu, rồi tôi sống trong cơ thể cậu mấy tháng, làm ra nhiều chuyện khi đang trong cơ thể cậu... cái kịch bản này chỉ có trên phim thôi. Nghe cứ như lừa đảo ý! Không ngờ Trịnh Uyên Dương lại nở một nụ cười vui vẻ, nói :
"May quá! Tôi cứ nghĩ tôi bị bệnh Alzheimer chứ! Hóa ra là do anh xuyên không! "