Tại thư phòng của Tước Thiên hắn đang há miệng to hết cỡ khi nghe Kỳ Lôi báo lại, mặt thì biểu hiện rõ sự khổ sắp tới nơi,Kỳ Lôi thì miệng cứ cười tủm tỉm khi nhìn thấy nét mặt này của nhị vương huynh,giống y như đau bụng mà không đi được ấy..ha..ha..ha,hắn vui vẻ khi người gặp họa.
Ngay lúc Kỳ Lôi đang mỉm cười lần nữa thì bị Tước Thiên nhìn thấy được ,nét mặt hắn trên trán nổi đầy vạch đen,mắt nhìn người đang cười kia mà bốc hỏa miệng liền hét to.
_ Tam đệ!
Ngươi làm huynh đệ cái kiểu gì đây? Thấy ta gặp họa mà ngươi còn cười được sao hả? .
Ta đây đánh chết ngươi xem ngươi còn cười được nữa không?.
Dứt lời Tước Thiên rút bên hông chiếc roi da nhắm chỗ Kỳ Lôi đang ngồi vung đánh tới,nhanh chân Kỳ Lôi nhảy sang bên né được,miệng Kỳ Lôi nói lớn: vương huynh! tha cho đệ đi mà đệ không dám nữa đâu,Kỳ Lôi vừa nói vừa chạy lòng vòng trong phòng, còn Tước Thiên vẫn như củ cầm roi da rượt theo quất tới.
_Kỳ Lôi thấy không ổn liền mở cửa mà phóng ra ngoài nhắm hoa viên mà chạy,Tước Thiên phóng theo miệng la lớn: tam đệ đứng lại đó cho ta ,hai thân ảnh nam nhân phóng qua chỗ này, rồi lại nhảy qua chỗ khác, làm huyên náo cả phủ đại tướng quân,các gia nhân được dịp tụ lại xem hai vị chủ nhân của họ chơi trò rượt đuổi.
Lúc này tại sương phòng Trương Dạ Yến đang nằm đọc sách, chợt nghe tiếng ồn ào phía ngoài,nàng lên tiếng nói với nữ hầu đang ngồi xem sách kế bên nàng:Thúy Nhi! Em ra xem có chuyện gì mà ồn ào vậy,Thúy Nhi gật đầu,liền đứng lên đi ra ngoài xem chưa đầy nửa khắc Thúy Nhi quay vào phòng nhìn Dạ Yến cười tươi nói : phu nhân! Nhị vương gia đang rượt tam vương gia ở ngoài đó, vui lắm đó phu nhân, nói xong cô bé còn cười tủm tỉm, Dạ Yến nghe xong mày liễu liền châu lại, nàng ngẫm nghĩ phu quân trước giờ tính tình nghiêm nghị, có lúc nào đùa như vậy đâu, chắc chắn là chàng đang nổi giận gì rồi mới vậy, mà người gây ra chắc là Kỳ Lôi rồi mình phải dừng lại việc này mới được.
Nghĩ là làm Trương Dạ Yến bước chân nhẹ nhàng xuống giường,Thúy Nhi thấy nàng xuống giường hỏang hồn chạy đến đở nàng miệng liền nói : phu nhân người lên giường nằm nghĩ đi ,chủ nhân sẽ không vui khi thấy phu nhân xuống giường đâu.
Trương Dạ Yến nhìn Thúy Nhi lo lắng nàng cười nhẹ, bàn tay nàng xoa đầu cô bé nói:chị không sao,chị ra ngoài thì vương gia mới ngừng lại cái trò mất mặt đó được, em đi cùng chị nhé, Thúy Nhi cười gật đầu, cánh tay cô bé đở lấy eo Dạ Yến hai người bước ra khỏi sương phòng.
Lúc này hai hắc y vệ là Đặng Minh cùng Khắc Trí đang đứng gác, họ thấy Dạ Yến bước ra thì hết hồn nói : tiểu muội! sao muội lại xuống giường, muội mau vào trong lên giường nghĩ ngơi đi, Dạ Yến nhìn hai ca ca nàng cười tươi nói, muội không sao,muội đi ngăn phu quân lại rồi vào ngay,nói xong nàng quay lưng đi, Khắc Trí liền đi theo sau hộ giá,còn Đặng Minh ở lại canh gác.
Tại hoa viên hai nam nhân vẫn còn rượt đuổi nhau,hai người giờ không phải vì tức giận mà rượt, mà vì lúc rượt nhau cả hai đều nhớ về thời tuổi thơ bọn họ,cả ba huynh đệ cũng hay vui đùa và rượt đuổi nhau như vậy, kỉ niệm tràn về làm cả hai đều vui vẻ, chợt một tiếng gọi quen thuộc làm Tước Thiên đứng lại : phu quân! Chàng mau dừng lại cho thiếp bụng thiếp đau quá
_Tước Thiên nghe tiếng nương tử hắn quay đầu tìm chung quanh,hắn nhìn thấy được dáng nàng đang đứng trong hành lang hoa viên,tức thì hắn phóng nhanh đến trước mặt nàng,đôi mày kiếm châu lại, nét mặt vừa lo lắng vừa giận dữ nhìn nàng, hắn mở miệng nghiến răng nói : tại sao lại ra đây hửm? Ai cho phép nàng xuống giường hửm? Chử cuối hắn thét to,hai cánh tay ôm bế cả người nàng vào lòng hướng sương phòng đi về.
Vừa vào phòng hắn hét lớn: tam đệ! Đệ vào xem sức khỏe của nương tử dùm huynh mau lên đặt nương tử lên giường mặt hắn nhăn nhó nhìn nàng nói: nàng đau ở đâu vậy?.
Trương Dạ Yến nhìn phu quân lo lắng nàng cười tươi nói:thiếp đâu có bị gì, thiếp muốn chàng đừng rượt tam vương gia nữa nên mới nói như vậy để chàng dừng lại thôi.
Hả! Thật vậy sao? :đúng là vậy mà, thiếp rất khỏe nha.
Lúc này ngoài cửa Kỳ Lôi bước vào nhìn hai người vui vẻ cười hắn liền nói: vậy là sao đây huynh có cần đệ xem mạch cho vương phi của huynh không?.
Tước Thiên nhìn biểu đệ hắn ái ngại nói: không cần nữa đệ, nương tử không có bị gì cả, đa tạ đệ nhiều lắm.
Kỳ Lôi cười nhẹ nói: vậy là tốt rồi, thôi đệ đi gặp nương tử của đệ đây chào hai người, dứt lời Kỳ Lôi phóng ra khỏi cửa phòng, nhắm hướng ngoại thành mà đến.