_Hai thân ảnh ôm nhau ngủ quên cả trời đất khi Uyên Nghi thức dậy đã là chiều ngày hôm sau, nàng ngồi bật dậy phía dưới hai chân truyền đến một con đau đớn,cả người đầy sự mỏi mệt, phía dưới như là bị xe thiết giáp nghiền nát vậy, tại sao mình lại bị như thế?
_ Uyên Nghi lo lắng vén chăn,..hả!.. Nàng há miệng hoảng hốt khi thấy trên người không có một mạnh vãi, bên hông nàng còn có một cánh tay gát lên ,mắt phượng liếc nhìn người đang ôm mình, không có ai khác, chính là hắn Tam vương gia.
_Uyên Nghi đã hiểu mình và hắn xảy ra chuyện gì rồi, hai bàn tay nắm lại thành quyền, nàng nghiến răng khẻ nói : thật là cầm thú mà, thân thể giữ gìn trong sạch bấy nhiêu năm, ngày hôm nay bị hủy trong tay tên nam nhân này, Uyên Nghi lấy hết sức, cắn răng chịu đau mà xuống giường, hai tay nàng vịn lên tường lần mò đi vào bên trong thùng nước tắm,ngâm mình trong nước ấm làm thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, một khắc sau nàng mặc xong y phục, tóc cũng bới cao gọn gàng, lấy tai nải mà nàng đã chuẩn bị từ trước, chân bước đi rời khỏi sương phòng mà không thèm nhìn người trên giường một lần.
_Nàng hận hắn, thật sự rất hận, nhưng không làm gì hắn được bởi vì hiện tại tỷ tỷ đã là người của vương gia, nàng làm ra chuyện gì với hắn chỉ sợ liên lụy đến chị mà thôi.
_Bước chân ra khỏi phòng Uyên Nghi đụng phải hai hắc y vệ, Ảnh Tuyết cùng Ảnh Dạ cuối đầu thi lễ với nàng, nhưng Ảnh Dạ liền thấy được trên vai nàng đeo tai nải hắn liền hỏi: phu nhân người định đi đâu sao?
_Uyên Nghi nghiêm mặt trả lời: nợ nần ta thiếu chủ nhân các người tối qua ta đã trả xong,giờ đến lúc ta phải đi rồi, mong hai người đừng làm khó ta.
_ Hai anh em họ Ảnh: bọn họ thừa hiểu tối qua đã sảy ra chuyện gì, bây giờ nàng ấy phản ứng như vầy cũng đúng lẽ mà thôi,nhưng nếu nàng ấy đi chủ nhân hỏi thì họ phải trả lời sau đây, Ảnh Dạ lên tiếng nói : phu nhân người đã nói với chủ nhân chưa?
_ Uyên Nghi biết họ muốn ngăn cản mình, cô cũng đã chuẩn bị sẵn, rút ra từ tay áo cây súng ngắn nàng ngắm vào hai y vệ nói : các người cũng biết sự lợi hại của vật này rồi đúng không, để ta đi đừng ép ta phải ra tay với các người, ta không muốn đâu.
_Hai hắc y vệ mặt liền chuyển sắc sang xanh mét khi thấy thứ Uyên Nghi cầm trên tay,họ đã lãnh ngộ lúc chiến đấu với lũ cọp, hai người liền lui ra,Uyên Nghi cũng lùi đi bước chân rời khỏi, từ phía xa một y vệ vừa đến nhìn thấy cảnh này, hắn nhanh chân hướng cánh tay đang cầm súng của Uyên Nghi mà đá ý định muốn đá văng đi vũ khí trên tay nàng, nhưng Uyên Nghi lẹ hơn, nàng né sang bên tránh được, tay nàng bóp cò..đùng ,một tiếng nổ lớn vang lên, viên đạn bắn trúng vào vách tường làm thủng một lổ.
_Tiếng nổ lớn làm Trương Dạ Yến đang ăn điểm tâm bên sương phòng, nàng giật mình lên tiếng :Uyên Nghi!.. Uyên Nghi!.. em ấy bị chuyện gì mà phải dùng đến súng? Dạ Yến bỏ xuống chén hướng cửa phòng đi ra ,Tước Thiên thấy nương tử muốn rời đi,hắn sợ sẽ ảnh hưởng đến bảo bối, hai cánh tay vội ôm cả người nàng lại, Dạ Yến quay mặt sang hắn trừng mắt phượng nhìn hắn khẻ nói : chàng buông tay ra,ta muốn đi xem muội ấy trong lời nói cũng như gương mặt của nương tử đầy vẻ lạnh lùng, cương quyết làm cho Tước Thiên hơi rùng mình, từ hôm đó đến nay nương tử không hề nói chuyện với hắn, hôm nay vì chuyện Uyên Nghi nàng mới mở miệng nói, nhưng lời nói quá lạnh lùng, hắn nhìn nàng nói : để ta bế nàng sang đó, Dạ Yến khẻ gật đầu, Tước Thiên liền ôm bế nàng lên thi triển khinh công về hướng sương phòng của Kỳ Lôi.
_ Vừa đến nơi Dạ Yến gọi lớn:Uyên Nghi chị đây, nghe thấy tiếng quen thuộc nàng quay sang,mắt thấy được chị mình nàng liền nhào đến ôm cả người Dạ Yến mà khóc tức tưởi trên tay nàng vẫn cầm chắc cây súng. Bên kia Kỳ Lôi cùng các y vệ thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Lôi bước chân muốn đến gần Uyên Nghi, nhưng Uyên Nghi phát hiện, tay cầm súng lại chỉa vào người hắn liền nói : người đứng yên đó, nếu dám bước lên đừng trách sao súng đạn không có mắt.
_Dạ Yến ôm Uyên Nghi cô lên tiếng dỗ dành : em có chuyện gì nói với chị sao lại cầm thứ này mà uy hiếp mọi người chứ, vết thương do thứ này làm ra rất khó chữa trị, vì ở đây không phải như nơi mình sống em hiểu chứ?
_Không nên tùy tiện mang ra,Uyên Nghi khẻ gật đầu liền nói: chị em muốn rời đi khỏi đây, Dạ Yến bất ngờ khi nghe Uyên Nghi nói, nàng nhìn Uyên Nghi nói: tại sao vậy em? Uyên Nghi cuối đầu hai hàng nước mắt lại rơi,Dạ Yến đau lòng khi nhìn thấy cô bé này khóc, Dạ Yến lại hỏi: tam vương gia hắn đã làm gì em sao? .
_Uyên Nghi nghe đến câu này nàng lại khóc lớn hơn, Dạ Yến không cần cô nói nàng cũng đã phần nào hiểu được lý do,hai bàn tay Dạ Yến nắm chặt thành quyền, đôi mắt phượng nhìn Kỳ Lôi hỏi : tam vương gia!ngài đã làm gì muội muội của tôi hả?.
_Kỳ Lôi nét mặt căn thẳng,ánh mắt yêu thương nhìn về phía Uyên Nghi hắn khẻ nói: ta xin lỗi nàng,chỉ vì cấp bách ta mới làm vậy, nhưng ta thật lòng yêu thương nàng Uyên Nghi .
_ Trương Dạ Yến giận dữ hét to: cầm thú mà, các người đều là cầm thú cả,chỉ thích chiếm đoạt thõa mãn, không cần biết cảm giác của người ta ra sao,xong rồi còn xin lỗi mà làm gì chứ, Dạ Yến quay sang Uyên Nghi nói:em đi đi chị ủng hộ em, dứt lời Uyên Nghi quay lưng bỏ chạy,Kỳ Lôi muốn chạy theo,liền bị Dạ Yến đưa tay ngăn lại, Tước Thiên lúc này mới lên tiếng nói:nương tử! nàng đừng cản đệ ấy, Kỳ Lôi hắn rất yêu thương Uyên Nghi mà,ha..ha..ha ,Dạ Yến cười lớn nhìn Tước Thiên nói, yêu sao,các người biết yêu là thế nào sao,cưỡng ép xong rồi bảo là yêu sao,ha..ha..ha Dạ Yến cười lớn mà hai hàng nước mắt lại rơi,nàng quay lưng bước đi, chân đi được vài bước bụng nàng chợt đau nhói,chân dừng lại hai tay ôm bụng rên rỉ đau quá,Tước Thiên nhìn thấy liền phóng nhanh lại đở người nàng đang chao đảo miệng hét to: nương tử nàng bị sau vậy? Kỳ Lôi liền nói:bế nàng về phòng đi,cẩn thận do xúc động quá ảnh hưởng đến hài nhi trong bụng đó.
_Tước Thiên nghe nói mặt hắn tái xanh vội ôm cả người nương tử nhanh trở lại sương phòng, hắn lớn tiếng truyền thái y!
Kỳ Lôi thì thi triển khinh công lướt gió đuổi theo Uyên Nghi,cũng mai lúc nàng rời đi thì đã có mấy hắc y vệ theo sau âm thầm bảo vệ cho nàng, vì lẽ đó hắn sẽ dễ dàng tìm thấy nàng mà thôi.