Đệ đọc sách ở thư phòng, đến giờ cơm tối đệ về lại sương phòng mới biết, độ khoảng gần hai canh giờ.
_Nhưng điều đệ lo lắng nhất là vết thương trên lưng của nàng, và độc tố trong người nàng vẫn còn, và có thể tái phát bất cứ lúc nào. Gương mặt không biểu hiện cảm xúc gì Tước Thiên nhìn biểu đệ vì lo lắng cho cô nương ấy giờ đây thật như tướng bại trận, ủ rũ không có tin thần,miệng khẻ cười nhẹ và hỏi : nàng ấy biết võ công không? Kỳ Lôi khẻ gật đầu, : vậy cũng an tâm một chút.
_ Nhưng nếu từ giờ đến khuya vẫn không tìm ra ,sáng mai chúng ta ra ngoài thành tìm, : Vâng đệ biết ,giờ đệ phải đi tìm nàng, huynh về với phu nhân của huynh đi , nói lời xong thân ảnh Kỳ Lôi nhanh như gió thi triển khinh công đi mất. Tước Thiên đứng đây chỉ biết lắc đầu nhìn đệ đệ của mình, ít giây sau cũng quay lưng rời khỏi đó ,trở lại bên nương tử của hắn.
_ Trên mái nhà trong màng đêm cô tịch,một bóng người cô độc đứng đó, mục quan nhìn xa xăm như đang tìm kiếm một điều gì đó rất quan trọng, thân mặc trường bào đỏ thẳm, càng tôn lên vẻ đẹp hút hồn người, nhưng có ai biết, trong sự đẹp đẻ đó còn có sự cô đơn vô hạn, từ xa hai y vệ mặc y phục đen ,trắng lướt gió đến trước mặt Kỳ Lôi, tay ôm quyền thi lễ : chúng tiểu nhân ra mắt chủ nhân, Kỳ Lôi không nhìn họ,mà chỉ lên tiếng hỏi : việc tìm kiếm thế nào rồi? Dạ hồi chủ nhân vẫn chưa tìm ra người,... Nhưng... nhưng... y vệ ngập ngừng không biết có nên nói chuyện này với chủ nhân hay không, : nhưng thế nào nói nhanh? Đôi mục quan của Kỳ Lôi đột nhiên sắc lạnh nhìn hai y vệ vì tỏ ra ngập ngừng, hai người giật mình khi thấy chủ nhân tỏ ra giận dữ : dạ thưa chủ nhân khi chúng tôi dò hỏi lính gác cổng thành thì có một người khi xem bức họa hắn nói không thấy nữ nhân này, chỉ có một nam nhân mặc y phục trắng, nhìn tựa tựa như vậy thôi, mà cũng rời khỏi thành rất lâu rồi ,nghe xong lời đôi mày kiếm Kỳ Lôi châu lại hắn suy nghĩ : chắc nàng cãi nam trang để không ai nhận ra đấy mà, ừm nàng khá thông minh đó.
_ Quay sang y vệ Kỳ Lôi ra lệnh: các người đem hình nàng họa lại thành nam nhân, rồi chia thành ba ngã ra khỏi thành đi tìm còn hai người ,ánh mắt hắn nhìn qua hai y vệ nói : hai người lựa ra khoảng mười người thân thủ giỏi nhất theo ta ra ngoài thành ngây bây giờ, nhưng phải thay y phục thường hết,: Dạ chủ nhân! : còn nữa Ảnh Dạ ngươi cùng Ảnh Tuyết trở về tướng phủ lấy thùng thuốc chữa bệnh của ta mang theo,và nói vương huynh đưa ta ngân lượng để lúc cần dùng, : Dạ ! rõ thưa chủ nhân, dứt lời Ảnh Tuyết cùng Ảnh Dạ quay lưng thi triển khinh công lướt gió đi mất .Kỳ Lôi nói thầm:Uyên Nghi ơi! Uyên Nghi! nàng trốn không khỏi tay ta đâu.