_Hắn chỉ biết đau đớn đứng nghe tiếng nàng khóc, trong lòng hắn đang tự chửi mắng chính mình mà thôi.
_ Kỳ Lôi thấy rất hối hận vì những hành động của mình, giờ đây nghe nàng vì uất ức mà khóc như vậy, trong tim hắn thật rất khó chịu không thể tả. Nghĩ lại nàng vừa bị những tên kia hiếp đáp, và còn vì cứu hắn mà bị trọng thương, cùng trúng độc, vậy mà hắn lại làm ra những hành động không thua gì bọn thổ phỉ, làm cho nàng đau lòng hơn,mình thật là một tên khốn khiếp mà, nội tâm dằn xé Kỳ Lôi tự trách cứ bản thân.
_ Tiếng khóc của nàng đã nhỏ dần ,còn lại là những tiếng thút thít, rồi trở nên im lặng, Kỳ Lôi nghĩ rằng: nàng khóc mệt rồi ngủ mất, hắn cũng thấy đở lo lắng hơn một ít, Kỳ Lôi nghĩ ngợi :cứ để cho nàng một mình bình tâm lại, giờ đây không thể phiền đến nàng.Kỳ Lôi quay lưng bước đi hướng ngự thiện phòng dặn dò Tiểu Phúc Tử sắc thuốc cho nàng, rồi lại đi sang phòng đọc sách.
_ Uyên Nghi trong phòng nghe tiếng bước chân rời đi của Kỳ Lôi đã được xa, nàng rón rén mở cửa phòng, trên thân nàng mặc bộ y phục nam nhân màu trắng, tóc bới cao gọn gàng, cùng những vật dụng của nàng khi xuyên qua nàng mang theo,trong lúc cứu nàng về đay hắn đã cất vào tủ kỉ càng, Uyên Nghi cho tất cả vào tai nải, ở đây không có ba lô , nàng mượn tạm của Kỳ Lôi một túi vàng để mang theo chi dùng trên đường đi, tấc cả đều sẵn sàng nàng bước ra khỏi sương phòng, dùng tay đóng lại cửa cẩn thận như cũ, bước đi về phía cửa sau của phủ, hai bóng người từ xa đi tới,Uyên Nghi vội nấp vào cây to vì mắt nhìn thấy quãn gia của tướng phủ đang hướng dẫn người giao gạo cho phủ ra về bằng lối cửa sau, nàng nhẹ nhàng đi theo ,khi thấy những người kia đã thật rời khỏi .Uyên Nghi nhẹ nhàng mở cửa theo lối cửa sau mà rời khỏi,đi vài bước nàng quay lại nhìn về tướng phủ miệng khẻ nói : Kỳ Lôi cảm ơn huynh ,dứt lời quay lưng hướng cổng thành mà đi ./.