_Tại phòng khách tướng phủ,( Lâm Túc Nguyên ) Lâm bộ đầu ngồi trên ghế, ngón tay thon dài hắn nâng tách trà lên miệng uống một ngụm, lúc này phía ngoài cửa phòng khách, một thân trường bào đỏ thong thả bước vào.
_Lâm Túc Nguyên liền đứng dậy khỏi ghế, hai tay ôm quyền, cuối đầu thi lễ lên tiếng chào : hạ quan tham kiến Tam Vương Gia, : miễn lễ Lâm bộ đầu ngươi ngồi đi : đa tạ Vương gia .
_ Cả hai ngồi an vị trên ghế, ngoài cửa nô tài đem trà vào cho hai người, rồi vội vàng lui trở ra, Kỳ Lôi liếc đôi mục quan về phía Lâm Túc Nguyên lên tiếng hỏi : việc ta bảo người điều tra thế nào rồi?.
_Hồi Tam Vương gia , hạ quan điều tra được tên công tử đó là, con trai của thừa tướng đương triều Lý Trấn, hắn tên Lý Trấn Tùng , hai mươi tuổi, còn những tên đi cùng đều là gia đinh của hắn...dừng lại lời nói Lâm Túc Nguyên nhìn Kỳ Lôi tỏ ý ngại khi phải nói ra chuyện này, nếu để thừa tướng biết hắn điều tra con trai ông ta,chắc cái mạng này cũng e khó giữ Túc Nguyên thầm nghĩ.
_ Kỳ Lôi như hiểu được sự lo lắng của Lâm bộ đầu, hắn nghiêm mặt miệng khẻ nói : ngươi cứ an tâm đi đã có ta và Vương huynh phía sau nhà ngươi, không có ai dám động đến ngươi đâu, miễn sao ngươi điều tra cho chân thật là được. Túc Nguyên nghe Tam Vương gia nói trong lòng cũng an tâm một chút, hắn lại uống một ngụm trà rồi bắt đầu nói : tên công tử này cậy vào cha làm quan to trong triều đình nên hắn thường kéo theo gia đinh ra ngoài quậy phá, hiếp đáp dân lành,và nhất là bắt ép dân nữ về làm thê thiếp, bất chấp họ đã có phu quân, hay đã có hôn ước, và điều quan trọng là hắn hay bắt dân đưa tiền, nói là thu tiền bảo vệ cho họ, cướp của một cách trắng trợn, mà không ai dám lên tiếng nói hay báo quan vì sợ uy danh của cha hắn.
_ Gương mặt Kỳ Lôi khi nghe những gì Lâm bộ đầu nói, mặt đã chuyển từ trắng sang đỏ và giờ thì xanh đen,trán nỗi đầy gân xanh vì giận, hai bàn tay Kỳ Lôi nắm lại thành quyền, một khí lạnh lẽo chợt từ đâu ùa đến ,làm cho sống lưng của Túc Nguyên lạnh cứng đơ, cũng mai là hắn ngồi ghế, nếu không chắc té ngửa ra rồi, giờ đây Túc Nguyên phân vân không biết nên nói tiếp hay ngừng lại, trong lúc rối rắm vì suy nghĩ thì Kỳ Lôi chợt lên tiếng nói : ngươi hãy thu thập đầy đủ chứng cứ về tội của hắn, nhân chứng, vật chứng đầy đủ, rồi báo cho ta, ta đích thân vào cung xin ý chỉ của hoàng thượng định tội hắn, cha của hắn còn chưa biết sắp tới sẽ giữ được mạng không, chứ nói gì đến hắn, ngươi an tâm có ta và Vương huynh phía sau ngươi cứ an tâm làm việc, ta sẽ cho hắc y vệ cùng ngươi đi thu thập chứng cứ, và bảo vệ ngươi an toàn.
_Dạ!hạ quan đã hiểu ý của người, hạ quan sẽ tận lực vì Tam vương gia ,: đây là một trăm lượng vàng, ta cho ngươi làm lộ phí đi lại điều tra cùng với các y vệ ,Kỳ Lôi đặt gói vàng vào trong tay của Lâm bộ đầu khẻ nói: hãy cố gắng lên, hai tay nhận lấy Túc Nguyên vội ôm quyền thi lễ với Kỳ Lôi khẻ lên tiếng cáo từ : hạ quan xin phép cáo lui đi làm việc thưa Vương gia : Ừ ngươi cứ lui đi,có gì phải báo liền cho ta: dạ Vương gia, dứt lời Lâm Túc Nguyên vội quay lưng lui ra khỏi phòng khách tướng phủ đi mất, Kỳ Lôi cũng quay lưng đi về phía sương phòng của mình, lòng hắn đang nhớ người nào đó da diết.