CC -Tước Thiên quay lưng bước ra khỏi điện, còn Vĩnh Phúc cũng ung dung bước đi về phía hậu cung của mẫu hậu.
-Kỳ Lôi trong lòng rất nôn nóng muốn cáo từ sư phụ để ra về, nhưng sư mẫu cùng sư phụ nhất định giữ hắn lại dùng điểm tâm sáng cùng họ, vì đã lâu rồi hắn không đến thỉnh an , Kỳ Lôi thấy áy náy với sư phụ nên cố náng lại dùng bữa, nhưng trong lòng chỉ nghĩ về người nào đó đang nằm ở phủ, vừa ăn xong , uống một ngụm trà do sư mẫu đưa đến, hắn vội vã lên tiếng : đồ nhi xin phép được cáo từ, vì ở tướng phủ vương huynh đang đợi đồ nhi mang tin tốt về, xin sư phụ và sư mẫu đừng buồn đồ nhi, hẹn khi khác đồ nhi sẽ đến thỉnh an sư phụ và sư mẫu, nghe lời Kỳ Lôi nói bận việc triều đình, hai vị trưởng bối cũng không nỡ trách mắng, chỉ khẻ gật đầu, bước ra cửa tiễn học trò yêu của họ ra về, Kỳ Lôi ôm quyền thi lễ hai người, rồi vội vàng lên ngựa phóng như bay hướng kinh thành mà đi.
-Suốt hai canh giờ cưỡi ngựa không nghĩ, cuối cùng hắn cũng đã về đến phủ tướng quân.
-Vừa về đến phủ Kỳ Lôi chạy nhanh về sương phòng của mình mở cửa bước vào trong. Lúc này Uyên nghi cùng vừa thức dậy, mắt phượng xinh đẹp nàng nhìn chung quanh phòng như có điều không hiểu, nàng nhìn thấy Kỳ Lôi đang đứng nhìn mình Uyên Nghi khẻ mở miệng hỏi : đây là đâu vậy? sao tôi lại ở đây? Kỳ Lôi nghe nàng hỏi, đôi mắt hắn khẻ chớp, miệng nở nụ cười với nàng hắn nói : đây là phủ tướng quân, phủ của vương huynh ta, nàng bị ngất do trúng độc, ta đem nàng về đây chữa cho nàng , giờ nàng thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không? Uyên Nghi nghe hắn lo lắng cho mình, lòng cô khẻ rung động, cô lắc đầu nói : ta không sao, đở hơn nhiều rồi đa tạ huynh, Kỳ Lôi nhìn nàng ngại ngùng, gương mặt càng đẹp mê người, trái tim hắn giờ đây đập lỗi một nhịp.