Đúng vậy, nàng đã xuyên không rồi.
Là một tân binh trong giới giải trí, mới ra mắt đã gây chú ý nhờ vẻ ngoài nổi bật và vóc dáng nóng bỏng, Hàn Thư Anh nhanh chóng trở thành cái tên sáng giá. Khuôn mặt đẹp như thiên thần, vóc dáng đầy đặn quyến rũ, trong lớp tiểu hoa đương thời, nhan sắc và thân hình của nàng gần như không có đối thủ. Báo chí tung hô rằng nàng vừa ra mắt đã “nghiền nát cục diện”.
Khi đã đứng vững trong giới, công ty lập tức ký cho nàng một bộ phim thanh xuân học đường được chuyển thể từ đại IP nổi tiếng. Chưa kịp phát sóng, tạo hình của nàng đã gây bão mạng, tên tuổi càng thêm nổi như cồn.
Vậy mà đúng vào thời điểm sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, trong một buổi quay ngoại cảnh, nàng mặc đồng phục nhân vật, cầm kịch bản trong tay, ngồi trong xe bảo mẫu… thì xuyên qua.
Lúc đầu còn tưởng đây là bối cảnh phim trường nào đó chưa dựng xong, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng, trời đất như muốn sụp xuống, nàng suýt nữa đã tự đánh vào nhân trung để tỉnh lại.
Giờ nhìn quanh, căn phòng đơn sơ cũ kỹ, cái bàn kê một ấm nước bằng lá sắt, góc phòng đặt một chiếc chậu men tráng dùng để rửa mặt, treo bên là chiếc khăn bông đã sờn màu...
Dựa tường là quầy hàng kiểu cũ, nhìn kỹ bên trong có hộp diêm, giấy viết thư, tem thư, kem dưỡng da... Phía sau còn dán một bức tranh vẽ tay hình công nhân – đậm chất thời bao cấp.
Trên đó ghi rõ thời gian: một chín sáu ba...
Vậy mà nàng lại xuyên về tận sáu mươi năm trước!
Hàn Thư Anh bất an đưa tay ấn nhẹ vạt váy, đôi chân khẽ run, cố gắng giữ bình tĩnh, ép bản thân phải tỏ ra tự nhiên.
“Không được hoảng… gặp chuyện thì càng không thể rối loạn…”
Cậu thanh niên ở nhà khách nhìn hiền lành như vậy, biết đâu nàng có thể thương lượng được, xin ở lại một đêm.
Vừa mới nghĩ đến “cậu trai chất phác, nhiệt tình, dễ thương” ấy, thì cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Cậu ta dẫn theo hai người đàn ông bước vào.
Hàn Thư Anh còn chưa kịp cất lời, cậu ta đã chỉ thẳng về phía nàng:
“Các đồng chí công an, chính là cô ấy.”
Hàn Thư Anh: ! Gì cơ?
Nàng vốn đã căng thẳng, giờ thì như có chuông báo động dội thẳng trong đầu.
Công an?
Đi cùng cậu ta là hai người đàn ông đội mũ công an. Một người còn khá trẻ, dáng người cao lớn, nét mặt tuấn tú. Người kia lớn tuổi hơn, mặt chữ điền, ánh mắt nghiêm nghị.
Người công an trẻ vừa thấy nàng, bất giác nhướng mày – dường như hơi bất ngờ.
Ngồi trên ghế là một cô gái trẻ với gương mặt dịu dàng như nước mùa xuân, làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt trong veo long lanh. Không chỉ nhan sắc nổi bật, trang phục trên người nàng cũng khác thường.
Trời thu se lạnh mà nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu lam, sơ vin vào chiếc váy dài vừa chạm gối, để lộ đôi chân thon dài trắng như tuyết – hình dáng hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hàn Thư Anh thấy hai người tiến thẳng về phía mình, trong lòng lập tức dâng lên một tiếng "hỏng rồi!"
Không ngờ cái cậu tưởng là người tốt kia lại là một tên hai mặt – dám gọi công an đến bắt nàng!
Phải làm sao bây giờ?
Nàng lảo đảo đứng bật dậy, cố ép mình trấn tĩnh, đối diện với họ.
"Chào cô." – Người công an trẻ cất giọng, lạnh nhạt mà nghiêm nghị.