Xuyên Đến TN60: Mang Thai Với Đại Lão

Chương 28

Trước Sau

break
“Đồng chí công an, có chuyện gì vậy?”

“Chào hai vị. Tôi là người của Cục Công An thành phố Lộc Kiều. Có người phản ánh rằng mấy hôm trước bị thất lạc hành lý trên tàu, hy vọng các đồng chí ở đây có thể phối hợp giúp đỡ tìm lại.” — Giang Kiến Hứa vừa nói vừa đưa giấy chứng nhận ra, kèm theo nụ cười lịch sự.

Hai người lập tức đứng dậy:

“Đương nhiên được! Cho chúng tôi xem vé tàu, đồng chí nói rõ giới tính người mất đồ để chúng tôi liên hệ tiếp viên.”

Giang Kiến Hứa đưa vé tàu:

“Là một nữ đồng chí. Túi hành lý màu xanh lá, bên trong là quần áo. Khi đó nàng mặc áo xanh lam nhạt, váy màu xanh biển.”

“Còn ngoại hình thì sao? Có đặc điểm gì nhận dạng không?”

“Dung mạo à…” — Hắn ngập ngừng một chút rồi nói:

“Rất xinh đẹp.”

“Được rồi, tuyến Đông của Đường sắt Tân Hải, đoạn bảo dưỡng Lũng An, chúng tôi sẽ giúp đồng chí hỏi thăm.”

“Cảm ơn. Nếu có tin tức gì, xin liên hệ với đơn vị này.” — Giang Kiến Hứa đưa ra một số điện thoại của cơ quan ở tỉnh thành.

“Không vấn đề gì.” — Hai nhân viên bảo vệ đáp lời rất sảng khoái.

Ra khỏi phòng làm việc, Giang Kiến Hứa liếc mắt về phía hàng ghế đầu trong phòng chờ, thấy Hàn Thư Anh đang nằm bò ra ghế, quay qua quay lại hóng chuyện người ta. Cũng may lần này nàng ngoan ngoãn không chạy đi đâu. Hắn xoay người bước về quầy bán vé, thực ra cho dù nàng có muốn trốn thì cũng chẳng đi được đâu — hắn đã nhờ nhân viên ga âm thầm để mắt tới nàng rồi.


“Đồng chí, mua hai vé giường nằm đi Đông Ninh Thị.”

“Đơn vị có thư giới thiệu.” – nhân viên bán vé trong ô cửa nhỏ đáp lại.

Thời ấy, vé tàu là một tấm bìa nhỏ xíu. Sau khi kiểm tra xong, mọi người lần lượt bước lên tàu. Đoàn tàu 635 với hàng ghế gỗ được xếp chỉnh tề, phần tựa lưng làm từ gỗ đặc ghép lại với nhau. Khoảng cách giữa các dãy ghế khá hẹp, hành khách đã ngồi kín chỗ — già trẻ lớn bé, người ôm bọc to bọc nhỏ, tay xách nách mang, dìu nhau, đỡ nhau, chật kín cả khoang. Giá hành lý bên trên cũng đã nhét đầy ắp.

Một người đàn ông dáng người thấp lùn đang cố nhét hành lý vào khoảng trống trên kệ. Thế nhưng chưa kịp cho vào thì lùi về sau một bước, kết quả va ngay vào Hàn Thư Anh, khuỷu tay hắn đụng phải đầu nàng.

“A!” — nàng kêu khẽ, rụt cổ lại theo phản xạ. Công an Giang nghe thấy, nhanh tay lẹ mắt đỡ người đàn ông kia, giọng trầm mà dứt khoát:

“Cẩn thận.”

Vóc dáng hắn cao lớn, chỉ dùng một tay đã dễ dàng đưa hành lý kia lên giá để đồ.

“Cảm ơn đồng chí nhé!” — người kia cảm kích.

Hàn Thư Anh đứng bên cạnh, một tay ôm lấy đầu, lặng lẽ quan sát cảnh đó. Phải nói thật, công an Giang đúng là vai rộng, eo thon, tay dài, thân hình đúng chuẩn. Đang xoa đầu, nàng bỗng lóe lên một ý tưởng.

Phải rồi! Trong khoang tàu chật chội, người đông như nêm, va chạm là điều không tránh khỏi.

Va chạm! Va chạm chẳng phải là cơ hội trời cho sao?

Chẳng phải đây là tình huống lý tưởng để hoàn thành cảnh thứ ba trong kịch bản hay sao? Dù bây giờ nàng “vô tình” chạm vào đồng chí Giang, thì chắc hắn cũng chẳng nghi ngờ gì đâu nhỉ?

Nghĩ đến đó, nàng lập tức chuồn ra phía sau công an Giang. Đúng lúc hắn đang nghiêng người né hành khách khác, xách túi hành lý, nàng bạo gan nghiêng người, nhanh như chớp chạm nhẹ vào eo hắn — nhìn về phía góc phải phía dưới (nơi “kịch bản” báo hiệu) — chẳng có động tĩnh gì cả.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc