Chị kế toán cũng gật đầu tán thành:
“Tiểu Giang nói đúng đấy, tiền công việc thời vụ chỉ đủ cho con út nhà chị ăn thôi. À, thằng bé năm nay mới bảy tuổi.”
Hàn Thư Anh: ……
[Được rồi được rồi! Chính sách nhà nước mà thật sự không để chừa một khe hở nào à? Muốn nhập hộ khẩu mà sao khó thế chứ!]
Nhìn sang người đối diện, thấy nàng mặt mày ỉu xìu, ủ rũ gục xuống bàn như thể trời sắp sập đến nơi, công an Giang liếc mắt nhìn nàng, giọng hiếm hoi trở nên dịu đi, nhẹ nhàng an ủi:
“Dù ngươi có ở lại Lộc Thành hay không thì việc đầu tiên vẫn là phải nhanh chóng xin thư giới thiệu từ quê nhà gửi tới. Mọi chuyện khác tính sau, nhưng chuyện này thì không thể chậm trễ. Nghe rõ chưa?”
Nói rồi, thấy Hàn Thư Anh vẫn chưa chịu khai tên người liên hệ để nhận thư, công an Giang cũng chẳng làm khó, chỉ nhìn nàng một cái, rồi tự tay điền luôn vào phần thông tin trên giấy viết thư:
“Người ký xác nhận thư giới thiệu hẳn là đội trưởng ở đại đội các ngươi, tên là...” Hắn nghĩ ngợi một chút, rồi viết xuống cái tên: “Lưu Duy Hoa.”
“Thư gửi về đại đội là được, không khác gì đâu.”
Hàn Thư Anh: ……
[Trời đất, còn có thể làm thế này sao? Vậy mà ta lại mất ngủ cả đêm vì chuyện này.]
Giang Kiến Hứa viết xong địa chỉ lên phong bì, cẩn thận đậy nắp bút, bỏ vào ống đựng, rồi đẩy tờ giấy viết thư sạch sẽ về phía nàng, động tác gọn gàng, dứt khoát.
“Xem qua đi, nếu có gì không đúng thì nói luôn. Không thì hôm nay tôi gửi luôn qua bưu điện.” Nói xong, hắn bắt đầu thu dọn đống giấy tờ trên bàn.
Hàn Thư Anh ngơ ngác cầm lấy tờ thư, mắt dán chặt vào từng hàng chữ, nhưng lại chẳng đọc được chữ nào. Ánh mắt nàng cứ thế dừng lại nơi trang giấy, thở hắt ra một hơi thật dài.
Trong lòng nàng lúc này tràn ngập nhẹ nhõm và phấn khởi. Không ngờ cửa ải này lại có thể nhẹ nhàng vượt qua như vậy. Còn hỏi được thêm không ít thông tin hữu ích nữa. Ít nhất thì giờ nàng cũng đã có một kế hoạch nhỏ trong đầu.
Chỉ cần đợi thư giới thiệu mới gửi về, nàng có thể rời khỏi trung tâm tuyển dụng, tranh thủ tìm một công việc thời vụ tại Lộc Thành để tạm thời bám trụ lại đây. Sau đó sẽ tiếp tục tìm gặp công an Giang để hoàn thành kịch bản.
Còn chuyện lương thấp không đủ sống như lời công an Giang nói... thì thôi, tính sau vậy.
Hàn Thư Anh xem xong, đưa lại bức thư cho hắn:
“Cảm ơn ngươi, đồng chí Giang.”
Nàng không dám gọi là "công an", nghe cứng ngắc lắm. Cúi đầu ngồi yên một chỗ, gương mặt nhỏ nhắn với ngũ quan xinh xắn, như thể chỉ cần chạm nhẹ là nước mắt sẽ rơi xuống. Trông nàng đáng thương vô cùng.
Nhưng kỳ thực, nàng không dám nhìn thẳng vào Giang Kiến Hứa — sợ không nhịn được, lại bật cười mất thì sao?
Ánh mắt công an Giang dừng lại trên mặt nàng một thoáng, rồi khẽ rũ mi xuống, cầm thư đứng dậy:
“Giấy chứng nhận mới đã tới, có người thông báo ngươi...”
“Ừm.”
Công an Giang vòng qua bàn, rời đi. Nàng lén nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau cửa sổ, liền vội vàng vươn tay duỗi người một cái thật dài, thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa lưng vào ghế.