Xuyên Đến TN60: Mang Thai Với Đại Lão

Chương 16

Trước Sau

break
Nam chính...

Chẳng lẽ là cảnh sát Giang?

Tính đến hiện tại, kịch bản đã hoàn thành hai phân cảnh, mà cả hai đều là nàng vô tình diễn ra.

Lần đầu tiên hình như là nàng nắm tay cảnh sát Giang?

Lần thứ hai thì dựa vào lưng hắn để sưởi ấm?

Cả hai lần đều xảy ra khi hai người có tiếp xúc thân thể... Vậy chẳng lẽ... chìa khóa để vượt qua mỗi màn là: tiếp xúc cơ thể?

Được lắm, được lắm! Ngay từ đầu đã chơi kiểu thân mật đúng không? Ta hiểu rồi!

Đây rõ ràng là chiêu cũ rích của mấy đạo diễn đời trước — bắt nam nữ chính chưa quen nhau phải diễn vài cảnh thân mật trước để nhanh chóng tạo chemistry, nhập vai cho mượt!

Hàn Thư Anh: ……

Thôi thì, vì kịch bản, vì sự nghiệp diễn xuất "Tử Vi Tinh" của nàng, vì có thể trở về thực tại — lão nương… nàng liều mạng!


Vậy thì cảnh thứ ba, nàng phải diễn thế nào đây?

...

Sáng hôm sau, vành mắt Hàn Thư Anh hơi thâm quầng. Cả đêm nàng không sao chợp mắt. Vừa sáng sớm nhìn lên bàn, quả nhiên cái bánh bao hôm qua đã biến mất. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Luôn cảm thấy nếu đêm qua không để dành chút gì lót dạ thì hẳn là sẽ rất phiền toái. May thay nàng lanh trí, một đêm trôi qua vẫn bình an vô sự.

Trại cải tạo đến sáu giờ sáng mới mở cửa cho mọi người xếp hàng rửa mặt.

Ai tắm rửa chậm chạp sẽ bị quản giáo quát mắng không thương tiếc. Giờ đang cuối thu, thời tiết lạnh dần, chẳng dễ gì toát mồ hôi, một hai ngày không tắm còn ráng chịu được. Nhưng không được đánh răng thì nàng thật sự không thể chấp nhận nổi. Trại cũng chẳng phát bất kỳ đồ dùng cá nhân nào, đến cả việc rửa tay, rửa mặt cũng phải chen nhau xếp hàng dưới vòi nước công cộng — người thì đông nghịt.

Tối qua nàng không đánh răng, sáng nay cũng thế, nàng thật sự không thể chịu đựng hơn được nữa. Không có công cụ thì phải nghĩ cách tạo ra công cụ thôi!

Cành liễu, ngoài công dụng tiêu sưng giảm đau, còn đặc biệt hữu hiệu trong việc làm sạch răng!

Trước kia, nàng từng đóng một web drama cổ trang kinh phí thấp, khi đó đã rất nghiêm túc đọc nguyên tác tiểu thuyết. Trong truyện có mô tả một chi tiết rất rõ ràng: người xưa dùng nhành liễu non, nhai nát đầu cành để làm bàn chải đánh răng. Miêu tả rất tỉ mỉ, khiến nàng – người luôn yêu cái đẹp và đặc biệt chăm sóc răng miệng – ghi nhớ đến tận bây giờ. Trong tình cảnh không có bất kỳ vật dụng nào, biện pháp duy nhất chính là tận dụng những gì sẵn có.

Trong sân trại đúng lúc có mấy cây liễu. Nhân lúc không ai chú ý, nàng nhanh chóng chạy tới bứt xuống một nhánh, đưa vào kẽ răng nhai nhẹ nhiều lần. Sau một hồi kiên nhẫn, cuối cùng cũng tạo được một đầu cành mềm như bàn chải, rồi từ tốn chải từng chiếc răng một.

Không ngờ vật liệu tự nhiên lại dùng tốt đến vậy. Chải xong thì vứt đi cũng không tiếc, súc miệng xong còn cảm thấy khoang miệng mát lạnh, dễ chịu hơn nàng tưởng rất nhiều.

Ở trại cải tạo, phải đến chín giờ mọi người mới được vào nhà ăn lĩnh cơm. Đồ ăn ít đến tội nghiệp — một ít cháo loãng, một miếng dưa muối, một bát canh với đúng hai lát bí đao. Canh trong vắt như nước lã, nhìn xuống còn thấy đáy.

Thời kỳ vật tư khan hiếm, lương thực không đủ, nên cơm ở đây chủ yếu là cháo loãng, hiếm lắm mới thấy bánh bao. Cơm thì cứng nhắc, chẳng ngon lành gì. Ăn xong cũng không được ra ngoài, mọi người đều bị nhốt trong phòng. Nghe nói phải đến bốn giờ chiều mới được ăn bữa thứ hai. Một ngày chỉ có hai bữa cơm mà thôi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc