Có lẽ vì đói quá, nên những người trong phòng hoặc ngồi, hoặc nằm, chẳng ai nói một câu nào. Đợi một lúc thấy không có chuyện gì xảy ra, Hàn Thư Anh mới từ tốn lôi tờ giấy giới thiệu ra khỏi túi áo, mượn ánh đèn tù mù để xem lại.
Tờ giấy trong tay nàng là thứ duy nhất lúc này xác nhận được thân phận bản thân. Trên giấy viết vô cùng sơ sài, nàng đoán đại địa chỉ ghi trên đó có lẽ là: "Cẩm Dương huyện, Ngọc Bản mương, Anh Đào đại đội".
Lý do được ghi là: “Lên thành phố Lộc Kiều tìm thân nhân”. Dưới đó có đóng một con dấu đỏ, chữ nhỏ mờ nhòe, chỉ lờ mờ thấy được mấy chữ "Ủy ban cách mạng".
Kỳ lạ nhất là phía dưới còn ghi cả ngày sinh của nàng: 26 tháng 2 năm 1945.
[Cẩn thận vậy sao?]
Nhưng điều khiến nàng sững người hơn là—ngày sinh đó trùng khớp với mình! Vẫn là cung Song Ngư!
Ánh sáng trong phòng quá yếu, nàng phải cầm giấy sát vào mới nhìn rõ. Cuối cùng, Hàn Thư Anh lặng lẽ ghi nhớ địa chỉ cùng ngày sinh, phòng khi ngày sau bị hỏi còn biết đường trả lời.
Dù đã nhớ được tên, quê quán và ngày sinh, nhưng ngoài những thứ đó ra, nàng chẳng biết gì thêm về thân phận mới của mình cả.
Ngày mai, nếu công an Giang lại đến thì biết đối đáp thế nào đây?
[Giá mà là vị công an già ban sáng thì tốt… ông ấy có vẻ dễ nói chuyện hơn chút.]
[Còn công an Giang…]
Hắn không dễ đối phó. Không hiểu sao, nàng luôn cảm thấy ánh mắt của người thời đại này, đặc biệt là của công an Giang, sáng một cách kỳ lạ. Có thể là do tính chất nghề nghiệp, ánh nhìn của hắn sắc bén, mạnh mẽ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Có lúc vô tình chạm mắt, nàng lập tức cụp mi như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Chỉ cần hắn liếc một cái, dù rất nhẹ, nàng cũng thấy tim như nhảy dựng.
[Cũng có thể… là do bản thân mình có tật giật mình…]
Nàng vuốt nhẹ mép tờ giấy, thầm nghĩ:
[Viết thư rồi, chẳng hay có ai đứng tên nhận thư không đây…?]
Nếu ngày mai công an Giang hỏi đến phụ mẫu là ai, nàng biết trả lời sao đây? Huynh đệ, tỷ muội nàng đều không rõ là có hay không, thực sự khiến người ta đau đầu!
Hàn Thư Anh nhìn xuống mấy tấm vé kẹp trong thư giới thiệu — tổng cộng bốn tờ: hai vé tàu, hai vé xe khách. Một trong số đó là vé từ Hải Thị. Nàng đang định nhìn kỹ thì bên ngoài có người hét lớn:
– Tám giờ! Tắt đèn!
Đèn phụt tắt ngay lập tức, trong phòng tối om như mực. Chỉ còn chút ánh trăng lẻ loi hắt vào từ khung cửa sổ, và từ nơi xa xa nào đó, văng vẳng tiếng cãi vã, mắng chửi vang lên.
Hàn Thư Anh quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Tâm trạng nhớ nhà bỗng như cơn thủy triều ào đến, nghẹn nơi lồng ngực khiến nàng khó thở. Nàng nhớ cha, nhớ mẹ đến phát đau, bất giác đưa tay lau khóe mắt.
[Không được khóc... không được khóc...]
Nàng cúi đầu, gấp mảnh giấy thư giới thiệu lại, nhét lại vào túi áo, rồi chậm rãi chui vào trong chăn nằm xuống. Trong bóng tối, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nàng ngước mắt nhìn lên trần nhà phủ đầy mạng nhện. Nhìn một lúc, nàng lại lặng lẽ dịch người sang bên cạnh, khịt khịt mũi — chủ yếu là sợ nước mũi nhỏ vào miệng.