Xuyên Đến Thú Thế: Thú Phu Quấn Lấy Xin Buông Tha

Chương 4

Trước Sau

break
Nghĩ đến việc loài vượn ở Trái Đất có thể tiến hóa thành con người, thì chuyện các loài thú nơi đây trong điều kiện thích hợp tiến hóa theo cách khác cũng không khó hiểu, chẳng hạn như hóa hình. Nghĩ vậy, lòng Diệp Lam Tâm liền an ổn hơn nhiều. [Chỉ cần có văn minh, có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, thì ta sống được. Chứ thú ngữ ta thật sự không biết đâu.]


“Ục ục...” Vừa thấy lòng an ổn được một chút, bụng Diệp Lam Tâm liền réo ầm ĩ. Quả nhiên, con người sống không thể thiếu cơm ăn, một bữa bỏ đói cũng đã hoa mắt. Nuốt nước bọt, nàng dè dặt hỏi:

“Mẫu thân đại nhân... xin hỏi có gì ăn không?”

Nghe vậy, con khổng tước trên mặt đất xoay người bay ra ngoài. Chỉ hai phút sau đã quay lại, trong miệng ngậm theo một con thằn lằn máu me đầm đìa, còn giãy đuôi ngoe nguẩy, rồi ngẩng cao đầu như chờ được khen ngợi.

“Ăn đi, tiểu tâm can. Ngươi vừa mới chịu khổ, ăn sống thứ này bổ nhất.” Người phụ nữ trung niên mập mạp vui vẻ đón lấy, âu yếm nhìn nàng.

“Ngươi... ngươi muốn ta ăn cái này?” Diệp Lam Tâm khiếp sợ, hai mắt trợn tròn, suýt nữa ngất lịm tại chỗ.

[Trời ạ, thật sự quá ghê tởm! Ta thề ta không phải khổng tước, ta không ăn côn trùng, càng không ăn bò sát!]

Nàng nhịn không được mắng thầm: [Không phải nói đây là xã hội văn minh sao? Không ăn tươi nuốt sống nữa cơ mà. Cái thứ này là cái quỷ gì vậy?]

“Ta... ta no rồi.” Diệp Lam Tâm vội quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn cái đuôi vẫn còn quẫy đập của con thằn lằn kia.

“Được rồi, bảo bối. Không ăn cũng không sao, tối nay chúng ta sẽ có tiệc lửa trại, lúc đó ăn cũng được.” Người phụ nữ mập mạp dịu dàng xoa đầu nàng.

“À đúng rồi, bảo bối. Mau thay bộ quần áo kỳ quái này đi.”

Lúc này, Diệp Lam Tâm vẫn mặc áo thun ngắn tay, quần jean ngắn, chân đi giày vải trắng nhỏ.

Trong lúc nói chuyện, con khổng tước lại chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc ngậm về một bộ quần áo.

Trong mắt Alicia, bộ đồ nàng đang mặc thực sự quá tầm thường, chẳng khác gì rách rưới.

Qua lời mẫu thân, Diệp Lam Tâm biết được tổ tiên bọn họ vốn từ dã thú tiến hóa thành thú nhân. Trải qua thời kỳ ăn tươi nuốt sống đầy phong sương khắc nghiệt mới có thể hóa hình thành người. Còn những kẻ thất bại thì bị lịch sử đào thải, trở lại làm thú bình thường, trở thành mồi săn và đồ trang trí cho thú nhân khác.

Y phục ở thế giới này vô cùng quý giá, tượng trưng cho địa vị. Bình thường thú chỉ khoác da thú sơ sài, có kẻ cả đời cũng chẳng được mặc y phục một lần.

Ở đây, mặc càng nhiều quần áo, địa vị càng cao quý. Trong khi bộ đồ Diệp Lam Tâm mặc lại chẳng che chắn được bao nhiêu.

Nhìn xuống tấm áo khoác làm từ da thú dày nặng, trên trán nàng đã rịn mồ hôi to như hạt đậu. [Trời nóng thế này mặc sao chịu nổi!] Nhưng nàng vẫn chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, khoác tạm chiếc áo choàng da hổ ấy vào.


Nàng âm thầm quyết định: đã đến nơi đất khách quê người này, nguyên chủ nhất thời chưa trở về, vậy thì tạm thời cứ ở lại trong khổng tước tộc mà sống, sau này sẽ tính tiếp.

Diệp Lam Tâm khéo léo dò hỏi thêm về tình huống của nguyên chủ.

Từ miệng Alicia, nàng biết được nguyên chủ chẳng những trùng tên với mình, diện mạo cũng giống hệt, chỉ khác ở chỗ trên mặt có một vết bớt đỏ.

Diệp Lam Tâm bèn bịa rằng chính mình cũng không rõ vì sao, chỉ nói lúc đi lạc trong rừng có hái một quả dại ăn, sau đó cảm thấy mặt nóng rát, rồi bớt đỏ ấy biến mất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc