Ngoài ra, phi cơ cần phải hạ cánh mỗi hai giờ một lần để xác định phương hướng chính xác.
Khi Trảm Quân Quân đang ngủ sau khi nâng cấp quán rượu, Tô Thần cùng Hứa Mặc Phi và Nhan Ly Hiên đã đến được thành số 236. Trong một ngày, họ đã đi qua 23 thành phố. Mặc dù không thể nhanh như trước khi mạt thế, nhưng trong thời kỳ nguy hiểm như hiện tại thì đạt được như vậy đã là rất tốt.
"Tô Thần, cậu đang tìm gì vậy?" Sau khi ba người hạ cánh được hai giờ, họ tìm được một ngôi nhà không còn người sống để nghỉ qua đêm.
Sau khi giết hết tang thi trong nhà, Hứa Mặc Phi thấy Tô Thần đang cặm cụi lục lọi trong đầu tang thi.
"Là thứ này, một viên đá nhỏ như hạt đậu phộng, vừa trong suốt lại tinh khiết. Có một số tang thi có nó trong đầu, còn một số thì không. Em tình cờ phát hiện ta điều này."
Tô Thần thường sử dụng ống thép không gỉ để tấn công. Trong một lần y vô tình phát hiện viên đá này trong đầu tang thi, đột nghiên nghĩ rằng Trảm Quân Quân chắc chắn sẽ thích nó, cho nên từ đó y bắt đầu thu thập chúng.
"Đây là gì?" Hứa Mặc Phi hỏi. Dị năng hủy diệt của anh thường xé toạc tang thi một cách tàn bạo máu me, nên anh chưa bao giờ chú ý đến việc có thứ gì trong đầu tang thi.
"Cho cậu."
Nhan Ly Hiên từ khi đạt cấp 2 của dị năng thì thường dùng các viên gạch làm vũ khí. Với sức mạnh của mình, mỗi lần hắn đánh xuống đều khiến đầu tang thi vỡ nát. HẮn đã từng thấy những viên đá này, vì tò mò mà đã thu thập được khá nhiều.
“Em cũng không biết nó là gì, nhưng em nghĩ Trảm chắc chắn sẽ thích loại đá trong suốt này, nên em đã giữ lại.”
Tô Thần nhận lấy chiếc túi nhỏ trong suốt do Nhan Ly Hiên đưa tới, bên trong có khoảng hơn hai mươi viên, rồi bỏ thêm viên tinh hạch mà y vừa nhặt được vào trong túi.
“Trảm?” Sau một ngày cùng nhau chiến đấu, mối quan hệ giữa ba người đã trở nên gần gũi hơn nhiều.
Hứa Mặc Phi nhìn Tô Thần, chợt phát hiện ra một cái tên trong lời nói của y, anh mỉm cười trêu chọc. Bình thường Hứa Mặc Phi rất nghiêm túc cũng hiếm khi cười với người ngoài, nhưng khi cười thì lại có chút lém lỉnh vô cùng thu hút.
Tô Thần hiểu Hứa Mặc Phi đang đùa mình, nhưng không hề bận tâm. Biểu cảm của y thậm chí còn trở nên dịu dàng hơn, y nhẹ giọng nói:
“Anh Hứa, Trảm là một người phụ nữ rất đặc biệt, rất lịch sự, không kiêu căng hay đòi hỏi. Mặc dù cô ấy có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất biết lý lẽ, không bừa bãi trong các mối quan hệ. Anh không thể tưởng tượng được đâu, đó là một người phụ nữ trưởng thành mà vẫn chưa bị đánh dấu.”
Hứa Mặc Phi nghe lời Tô Thần nói, thấy ánh mắt y tràn đầy sự say mê, đành nhắc nhở: “Tô Thần, cậu yêu rồi. Đừng để mình lạc lối, cuối cùng cậu yêu sâu đậm đến mức không thể thoát ra, còn cô ấy thì lại vui vẻ hưởng thụ tình cảm với nhiều người.”
Hứa Mặc Phi đưa ra lời khuyên vì anh hiểu rõ tính cách của phụ nữ. Anh thà nhận nhiệm vụ ra ngoài còn hơn ở nhà, chính vì đã quá quen với những gì xảy ra trong gia đình mình. Cha anh là một người đàn ông quyền lực và tài giỏi, nhưng vẫn phải chịu đựng cuộc sống dưới sự kiểm soát của mẹ anh và những người phụ nữ khác trong nhà.
“Anh Hứa, cô ấy đang ở thành Cảnh Nguyên, khi anh gặp cô ấy, anh sẽ hiểu thôi. Cô ấy thực sự là một người phụ nữ rất đặc biệt.”